Hành động này còn bị những người khác trong bữa tiệc tối chế nhạo, nguyên chủ tức giận uống rất nhiều rượu muốn giải sầu, không ngờ lại uống nhầm rượu không nên uống, thuốc trong rượu lại chính là chất gây dị ứng khiến cô mất mạng.
Mặc dù hiện tại mọi tình huống đều rất kỳ lạ, nhưng điều cấp bách nhất lúc này vẫn là phải đến bệnh viện, không biết thuốc có để lại di chứng gì không, dù sao cũng là chất gây dị ứng.
Trong thang máy chỉ có một mình Hoa Nguyệt, không khí yên tĩnh. Cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “...Này, ngươi là cái quái gì vậy?”
Bình tĩnh lại, cô mới nhận ra có giọng nói trong đầu. Chẳng có gì kỳ quái hơn thế này nữa.
Hệ thống: [...] Cô ấy đến bây giờ mới phản ứng sao?
[Ký chủ, ở thế giới trước cô đã chết. Nếu muốn tiếp tục sống, cô phải hoàn thành các nhiệm vụ để tăng giá trị hóng hớt thông qua các lựa chọn.]
Hoa Nguyệt: "..Giá trị hóng hớt? Dùng để làm gì."
Câu hỏi này khiến hệ thống nhất thời nghẹn lời, [Cô chỉ cần hoàn thành giá trị hóng hớt là được.]
"Lựa chọn đâu? Có những lựa chọn nào?" Thấy nó không muốn tiết lộ quá nhiều, Hoa Nguyệt không tiếp tục truy hỏi, trải qua nhiều chuyện kỳ lạ nên cô cũng bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi về nhiệm vụ.
[...Vẫn chưa kích hoạt cốt truyện.] Giọng nói máy móc của hệ thống hóng hớt lộ ra vẻ xấu hổ.
Hoa Nguyệt: "..."
"Cái hệ thống này vô dụng thật." Nói xong, cô ra khỏi thang máy đi về nhà, hiện tại cô không có điện thoại, cũng chẳng có tiền, đành cố gắng lê đôi chân mềm nhũn trở về nhà nguyên chủ.
Hệ thống lúng túng im bặt, không dám phản bác sự thật cay đắng.
Do gia đình phá sản, những người thân, bạn bè trước đây luôn hòa nhã với nguyên chủ đều lần lượt xa lánh cô, chỉ còn lại người chú của nguyên chủ vẫn luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô.
Bây giờ cô trông như thế này... Hoa Nguyệt cúi đầu nhìn lướt qua, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng như tuyết, phần đùi còn ửng đỏ.
Bộ dạng này chắc sẽ dọa chú cô sợ mất mật, may mà căn nhà mà cha mẹ nguyên chủ để lại cách đây không xa.
Hoa Nguyệt vội vàng về nhà, may mắn là nguyên chủ trước đây hay quên chìa khóa, gọi người đến mở khóa vô số lần, vì vậy đã lặng lẽ giấu một chiếc chìa khóa ở một góc tường khuất, lần này cuối cùng cũng có ích.
Khách sạn.
Người đàn ông mặc bộ veston cao cấp cúi đầu nhìn chằm chằm vào thẻ phòng khách sạn trong tay, động tác tùy ý nhưng lại toát lên vẻ quý phái, tao nhã của người có địa vị cao.
Ngón tay trắng trẻo, thon dài của Giang Thần Bắc cầm lấy thẻ phòng, cất vào túi áo trong của bộ vest, đôi môi mím chặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía căn phòng số "1986" đối diện.
"...Giám đốc Giang, cô Hoa Nguyệt thật sự đã đi nhầm phòng. Về chuyện bị bỏ thuốc, kẻ kia đã thú nhận. Ban đầu hắn định bỏ thuốc đại thiếu gia nhà họ Lâm và Lệ Hiểu Hiểu, nhưng lại vô tình làm đổ ra một ít...”
Thư ký run như cầy sấy báo cáo toàn bộ sự việc đã điều tra được cho giám đốc Giang, anh ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, ai lại có gan bỏ thuốc cho giám đốc Giang chứ?
Kết quả điều tra cho thấy, quả thật chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.