Chương 7

Tần Mộ gọi điện cho Ôn Túc Nịnh, nhưng đối phương đã tắt máy. Dù hắn đã hét khàn cả giọng nhưng chẳng có ai trả lời.

Tần Mộ mơ màng nhớ rằng mỗi tối Ôn Túc Nịnh đều đeo tai nghe khi ngủ, vì vậy hắn đành phải chấp nhận thực tế tàn khốc trong sự tức giận.

Hắn bắt đầu hối hận vì sao trước đây lại nghĩ rằng mình sẽ không ở lâu, nên không chịu lắp đặt bồn cầu thông minh có chức năng rửa, để giờ đây bị một cuộn giấy vệ sinh hành hạ đến phát điên.

Cuối cùng, hắn phải che mông đi tới đầu giường để lấy giấy .

Nhưng dạ dày không vì thế mà dễ chịu hơn. Đêm đó, Tần Mộ phải chạy vào nhà vệ sinh gần mười lần, vốn đã khó chịu vì say rượu, lại thêm tiêu chảy không ngừng, quả thật không thể diễn tả nổi sự khổ sở đó.

Mông đau rát do bị cọ xát với giấy vệ sinh, nên Tần Mộ chỉ dám siết chặt cơ mông. Bởi hắn sợ một khi mình thả lỏng sẽ phải co giò chạy vào nhà vệ sinh.

Khi trông thấy dáng vẻ yếu ớt như sắp kiệt sức của Tần Mộ, chàng trai trong bếp bỗng giật mình, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Anh khó chịu sao?”

Tần Mộ không muốn mất mặt trước Ôn Túc Nịnh, bèn giả vờ thản nhiên mà nói: “Chỉ là không ngủ đủ giấc thôi, không sao đâu.”

Ôn Túc Nịnh “ồ” một tiếng, rồi hỏi: “Anh có muốn ăn gì không?”

Tần Mộ bây giờ không dám ăn gì cả: “Không, cậu tự ăn đi.”

Trùng hợp là Ôn Túc Nịnh cũng chẳng thèm làm thức ăn cho hắn, cậu chỉ khách sáo mà thôi, chắc không phải ai nghĩ đó là thật chứ?

Chàng trai bưng bữa sáng của mình ra, ngồi xuống bàn, sau đó cố nén cảm giác buồn nôn trong người, tự mình nhét thức ăn vào miệng.

Tần Mộ đau đầu, cố nhớ lại xem hôm qua mình có ăn phải thứ gì bậy bạ không, chứ hắn chẳng tài nào nghĩ ra tất cả đều là do Ôn Túc Nịnh gây ra.

Trong ấn tượng của Tần Mộ, Ôn Túc Nịnh luôn ngoan ngoãn như một chú mèo con. Dù có bị trêu chọc đến mức nào cũng không hề phản kháng, chỉ mím môi để từng giọt nước mắt lưng tròng.

Cho Ôn Túc Nịnh một trăm lá gan, cậu cũng không dám làm chuyện xấu.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Ôn Túc Nịnh dùng nước để nuốt trôi thức ăn trong miệng xuống dạ dày, rồi ho nhẹ vài tiếng.

Chứng viêm họng mãn tính của nguyên chủ dường như khá nghiêm trọng. Bất kể dùng thuốc gì, thử phương pháp nào, cũng khó mà giảm bớt.

Tần Mộ nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vì tối qua trong lúc uống rượu hắn đã ăn quá nhiều trái cây khi, nên mới dẫn đến tiêu chảy.

“Tối qua cậu tắt điện thoại à?”

“Hả?”

“Chẳng phải tôi đã dặn là điện thoại phải mở suốt hai mươi tư tiếng sao?”

“Quên sạc trước khi ngủ, tự động tắt máy.” Giọng Ôn Túc Nịnh nhỏ dần. Cậu tránh nhìn vào khuôn mặt đen thui của Tần Mộ. Ngón tay xoắn lấy tờ giấy ăn vì lo lắng: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú... khụ, khụ khụ.”

Chàng trai đột nhiên ho sặc sụa. Khuôn mặt tái nhợt của cậu nhanh chóng đỏ bừng, một tay cậu chống lên mép bàn, tay kia ôm lấy ngực, như thể một giây sau cậu sẽ nghẹt thở.

Tần Mộ: “...”

Tần Mộ: “Thôi bỏ đi, lần sau không được tái phạm.”

Hắn đứng dậy, lấy chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế sô pha, rồi nói bằng giọng đầy lạnh nhạt: “Tôi phải đi công tác. Mấy ngày này cậu phải ngoan ngoãn ở nhà. Buổi chiều dì Vương sẽ đến, có gì cần thì cứ nói với bà ấy.”

Hành lý của Tần Mộ đều không có ở đây, căn biệt thự này chuyên để hắn bao nuôi Ôn Túc Nịnh mà thôi.

Ôn Túc Nịnh gật đầu, đôi mắt ửng đỏ. Cậu hít thở thật sâu, giọng nói đã khàn khàn: “Vâng.”

Toàn bộ biểu cảm và hành động của chàng trai đều ngầm nói với Tần Mộ một điều: Tôi sẽ nghe lời.

Tần Mộ hài lòng mà rời đi.

Trước khi đi, hắn nhét vào túi hai gói giấy nhỏ.

Ôn Túc Nịnh nhìn theo bóng dáng của Tần Mộ khuất sau cánh cửa đã đóng kín, đồng thời thầm cầu cho hắn gặp tai nạn trên đường.