Chương 6

Sau này, công việc ngày càng bề bộn, ngày nào cũng phải đi công tác. Địa điểm đọc sách cũng chuyển thành trên máy bay và tàu cao tốc, cậu cũng không còn động đến bút viết nữa.

Hiện giờ, cơ hội sẵn có đang ở trước mắt, cậu lại có rất rất nhiều thời gian.

Một khi đã quyết định phải làm gì, dĩ nhiên là phải hành động ngay lập tức.

Nhưng Ôn Túc Nịnh không vội vã ngồi xuống trước máy tính để viết truyện, mà cậu quyết định tải vài phần mềm tiểu thuyết nổi tiếng nhất về điện thoại và bắt đầu nghiên cứu.

Trước tiên, có thể bỏ qua các trang mạng dành cho nữ. Ôn Túc Nịnh không nghĩ mình có khả năng viết ra được những câu chuyện tình cảm hay ho.

Sau đó, loại bỏ các trang web có phong cách theo hướng hiện thực hoặc quá đậm chất 2D, vì bình thường cậu còn không đυ.ng tới những loại truyện đó, chứ đừng nói đến việc viết.

Tiếp tục loại trừ những trang web yêu cầu số lượng chữ miễn phí vào tiền kỳ quá nhiều. Cho dù cậu có thể viết mười ngàn chữ một ngày, nhưng nếu phải cần đến ba trăm ngàn chữ mới được set vip, thì cậu đã chết đói từ lâu rồi.

Ôn Túc Nịnh cuối cùng đã chọn trang web “Khởi Trình Trung Văn”. Theo thông tin mà cậu thu thập được, số lượng chữ miễn phí ở đây thường nằm trong khoảng từ chín mươi đến một trăm mười ngàn chữ, là mức độ mà cậu có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, lưu lượng truy cập của trang web cũng khá tốt. Mặc dù không bằng các trang web lớn khác, nhưng nó vẫn có độ nổi tiếng nhất định. Ít nhất là đời trước, cậu vẫn thường đọc tiểu thuyết trên đó.

Ôn Túc Nịnh lướt qua một vài cuốn tiểu thuyết đứng đầu bảng xếp hạng, phần lớn trong số đó là những cuốn mà cậu đã từng đọc, nên cũng tiết kiệm được kha khá thời gian nghiên cứu.

Nhưng một khi đã bắt tay vào viết truyện, thì không thể chỉ đứng trên góc độ của người đọc.

Bất giác mà đã gần đến mười hai giờ, cơn buồn ngủ khiến mấy con chữ trên màn hình trở nên nhòe nhoẹt. Cơn mệt mỏi thấm vào từng lỗ chân lông của Ôn Túc Nịnh, như bùn đen đặc quánh bao bọc lấy cơ thể cậu.

Ôn Túc Nịnh ho khan rồi đóng điện thoại, nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.

Ngày mai lại tiếp tục nghiên cứu quy trình ký kết hợp đồng, rồi thử viết một đoạn mở đầu.

Ôn Túc Nịnh ngủ không được sâu, vì nguyên chủ vốn đang bị viêm họng, vừa nằm xuống thì cổ họng đã ngứa ngáy, rồi lại ho khan. Mỗi lần như vậy đều khiến cậu phải tỉnh giấc. Ôn Túc Nịnh chỉ biết bất lực trở mình, cố gắng tìm lại giấc ngủ một cách khó khăn.

Nếu cậu nhớ không lầm, trạng thái dễ tỉnh giấc mỗi khi cử động nhẹ và tim đập nhanh đột ngột chính là dấu hiệu của suy nhược thần kinh.

Bị những cơn ác mộng mờ ảo vây quanh, nhưng cậu hoàn toàn không nhớ nổi nội dung của chúng. Đến khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cả người Ôn Túc Nịnh đã ướt đẫm mồ hôi, bộ đồ ngủ dính chặt vào người.

Ôn Túc Nịnh rất mệt, mặc dù được nghỉ ngơi suốt cả đêm, nhưng cơ thể cậu vẫn như thể vừa bị đánh một trận.

Cậu nằm ì trên giường một lúc, ho liên tục mấy tiếng, đến khi cảm thấy khát nước mới chậm rãi ngồi dậy.

Ôn Túc Nịnh thay bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi, rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Cậu chợt nghe thấy tiếng xả bồn cầu từ phòng của Tần Mộ.

À há, suýt nữa thì quên mất thằng cha đó.

Có lẽ tối qua Tần Mộ cũng đã có một đêm khá vui vẻ.

Ôn Túc Nịnh bước vào bếp, định làm chút gì đó để ăn.

Mặc dù lúc này cậu không hề cảm thấy đói mà chỉ thấy buồn nôn, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, tình trạng sẽ chỉ càng tệ hơn mà thôi.

Ôn Túc Nịnh nấu một bát mì trứng, khi cậu tắt bếp và vớt mì ra thì Tần Mộ cuối cùng cũng xuất hiện.

Vẻ mặt Tần Mộ tràn đầy u ám, bước chân hắn loạng choạng. Dạ dày của hắn đột ngột kêu rền rĩ từ đêm qua, bụng dạ như sóng cuộn dữ dội. Hắn vội vàng lao vào nhà vệ sinh, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra là không có giấy.