Chương 35

Thật ra Ôn Túc Nịnh có hơi hối hận.

Vì đây là lần đầu tiên cậu rơi vào sợ hãi, các loại cảm giác còn khó chịu hơn rất nhiều, rất nhiều so với cậu tưởng tượng.

Nỗi sợ hãi hoàn toàn không thể nào dùng lời nói để hình dung nỗi xâm nhập vào toàn thân, khiến tay chân cậu tê dại, hô hấp dồn dập, l*иg ngực lại càng nặng nề hơn, thế nhưng cho dù có liều mạng hít thở đến đâu, cố chộp lấy oxi thì đầu óc vẫn chứ u ám, đen mù.

Cảm giác cận kề cái chết mãnh liệt như vậy khiến Ôn Túc Nịnh nhớ lại ngày mưa âm u cùng tiếng sấm rền vang trên đỉnh đầu, tiếng ầm ầm khi xe cộ va đυ.ng vào nhau và nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Dạ dày co rút, điên cuồng muốn ép mấy đồ ăn vừa mới nuốt xuống kia ra ngoài. Ôn Túc Nịnh bắt đầu ho khan, cùng với đó là tiếng nôn khan mất kiểm soát, cứ co rút dạ dày như vậy đến khi trống rỗng thật sự, đau đến mức chỉ đành dùng sức mà gập người lại.

Trong cơn hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng Tần Mộ và Tiêu Dật Hải.

“Cậu rõ ràng biết sức khỏe cậu ấy không tốt mà không thể dùng cách nói uyển chuyển hơn được à? Cứ nhất định phải làm đến mức này?”

Tần Mộ khá buồn bực: “Sao lại không được nói thẳng? Cậu ta cầm tiền của tôi, cũng ký hợp đồng rồi. Tôi bảo cậu ta có thể chấm dứt rồi thì có gì mà không đúng? Cậu ta khó chịu hoàn toàn là vấn đề của bản thân cậu ta, sao còn đổ lên đầu tôi vậy?”

Tiêu Dật Hải không còn lời nào để phản bác.

Cho dù là con chó còn mèo mà bạn bè nhờ cậu nuôi một khoảng thời gian thì về lâu về dài cũng sẽ có chút tình cảm, Tần Mộ, trái tim cậu làm từ đá phải không!

Ôn Túc Nịnh thừa nhận, Tần Mộ nói rất có lý.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Ôn Túc Nịnh ghét hắn.

Cậu ghét người chỉ biết dùng nguyên tắc để nói tất cả mọi chuyện, không có tí sự đồng cảm nào.

—— Nhìn đi, cậu vì loại người như vậy mà khó chịu đến mức như thế này, tự mình hành hạ bản thân.

Có đáng không?

Phòng tuyến mà Ôn Túc Nịnh dùng lý trí xây dựng lại từ đầu, đủ rồi, diễn đến mức này là đủ rồi.

Cậu thật sự không muốn vì chuyện này mà làm mình xảy ra chuyện gì.

Cơn đau dường như đang dần giảm bớt. Ôn Túc Nịnh dùng toàn bộ sức lực để kiểm soát nhịp thở của mình, không để nó quá nhanh, nếu không một khi rơi vào tình trạng thở gấp thì sẽ rất phiền phức.

Cậu không nghĩ rằng hai người chỉ đứng đơ đơ bên cạnh đây lại có khả năng thực hiện các bước cấp cứu cần thiết.

Nhịp tim gấp gáp đến mức khiến màng nhĩ rung lên cũng bắt đầu chậm lại, Ôn Túc Nịnh cố gắng nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc đau đớn. Viêm họng chính là như vậy, nó cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, nặng hơn thì còn đau lan lên tận tai.

Cậu không kìm được mà ho, đau đớn, nhưng cũng khiến cơn ngứa giảm bớt.

Ôn Túc Nịnh nghe thấy tiếng bác sĩ gia đình vội vàng đến nơi, dứt khoát... nhân cơ hội này để thể hiện cho trông nghiêm trọng hơn một chút.

Cậu ôm l*иg ngực, ho dữ dội, đột nhiên cảm thấy một mùi máu tanh lan ra trong miệng.

Ôn Túc Nịnh mở mắt ra, thấy một vệt đỏ tươi đã nhuộm lên gối và ga trải giường.

Cả phòng ngủ ngay lập tức rơi vào không khí im lặng đáng sợ.

Nôn, nôn ra máu?

Tiêu Dật Hải giật mình hoảng hốt, ngay cả Tần Mộ cũng không khỏi phải tiến lên hai bước, cúi người xác nhận tình trạng của Ôn Túc Nịnh.

“Mau xem cho cậu ta nhanh lên.” Tần Mộ gấp gáp nói với bác sĩ gia đình đứng phía sau.

Bác sĩ gia đình lập tức bắt đầu kiểm tra tình trạng của Ôn Túc Nịnh, Ôn Túc Nịnh nằm im bất động, để mặc cho bác sĩ kiểm tra hết chỗ này đến chỗ kia.

Thực ra Ôn Túc Nịnh cũng bị sốc, cậu đã lập tức bắt đầu suy nghĩ về tình trạng cơ thể của nguyên chủ rốt cuộc đã ra làm sao rồi.