“Ôn Túc Nịnh.” Tần Mộ trầm giọng nói.
“Hửm?” Cậu thiếu niên ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt kia giống như mang vẻ sợ sệt như ngày trước, hoàn toàn không giống với dáng vẻ mà Hạ Kính Vân sẽ có.
Chỉ là… dường như đúng là hơi có chút khác biệt rất vi diệu được ấn giấu sâu ở bên trong.
Tần Mộ không quá để tâm.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đến Ôn Túc Nịnh, bây giờ cũng như vậy.
“Hạ Kính Vân sắp quay về rồi.”
Tần Mộ khựng lại, nói: “Mấy ngày này cậu thu dọn đồ đạc đi, dọn đi trước khi em ấy đến.”
Cùng một câu nói, cách nhau mấy tiếng đồng hồ, cùng được thốt ra từ miệng của hai người trước mặt này nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác biệt.
Tiêu Dật Hải mang đậm vẻ thương tiếc, còn Tần Mộ trông rõ ràng là ung dung, cũng tăng thêm đôi phần kịch tính cho câu nói này.
Ôn Túc Nịnh chầm chậm chớp mắt, cậu ngơ ngác nhìn chăm chú vào Tần Mộ, có lẽ là đang tiêu hóa tin tức nặng nề từ trên trời rơi xuống này.
Bàn tay bám bên mép bàn của cậu thiếu niên bất giác siết chặt, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Trên thực tế, Ôn Túc Nịnh chỉ là đang cân nhắc xem nên đối đáp như thế nào mới có thể tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Mười mấy giây trôi qua, cũng có lẽ là nửa phút đồng hồ, Ôn Túc Nịnh cúi đầu xuống.
Cậu không nói gì, chỉ chống mép bàn đứng dậy, thu dọn bát đĩa của Tần Mộ và Tiêu Dật Hải.
Cậu càng im lặng lại càng có cảm giác bức bách đến nghẹt thở.
Tiêu Dật Hải thực ra không quá là lo lắng, dù sao tin tức này hôm qua mình đã nói với Ôn Túc Nịnh rồi, cậu chắc cũng đã hơi lấy lại tinh thần rồi.
Ôn Túc Nịnh bưng cả cốc cà phê còn chưa uống xong của Tần Mộ lên, đặt vào đĩa định dọn đi. Tần Mộ đang định bảo cậu là mình vẫn đang uống tiếp thì nhìn thấy cả người Ôn Túc Nịnh mềm nhũn, rồi ngã thẳng xuống đất.
Cái cốc trong tay cậu thiếu niên nghiêng đổ, số cà phê còn lại vọt lên không trung, vẽ thành một đường cung tựa như đã được tính toán từ trước hết rồi vậy, tất cả tạt hết lên người Tần Mộ!
Tần Mộ: !!!
Tần Mộ không để tâm tới cơn tức vì bị tạt khắp người.
Bởi vì trong tiếng bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng, Ôn Túc Nịnh ngã nằm nghiêng dưới đất, mảnh vụn sứ vương vãi khắp quanh người cậu, giống như ngay giây sau cậu thiếu niên cũng sẽ tan nát chia năm xẻ bảy như mấy món dụng cụ này vậy.
“Ôi!”
Tiêu Dật Hải hốt hoảng tiếng lên, định đỡ Ôn Túc Nịnh dậy. Tần Mộ đứng nguyên tại chỗ, ngây người mấy giây rồi mới đi lên giúp đỡ.
“Cậu ấy bị sao vậy, có cần gọi bác sĩ không?”
Tiêu Dật Hải sốt ruột nói, nghiêng đầu qua nhìn cà phê đổ khắp người Tần Mộ, trong đầu bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ kỳ quặc.
—— Ôn Túc Nịnh, cậu ấy… Không phải là cố ý đó chứ?
Mảnh vụn trên mặt đất tăng thêm rất nhiều độ khó cho hai người. Họ hợp lực cùng nhau đưa Ôn Túc Nịnh về phòng ngủ, cậu thiếu niên ngửa mặt nằm trên giường, lông mày nhíu thật chặt. Mãi lâu sau, cậu mới khó chịu mà nghiêng người co rụt lại, cả người đang mất khống chế mà run lên.
Hô hấp của cậu khá dồn dập, dồn dập đến mức tưởng như ngay sau đó sẽ tắt thở vậy.
Tần Mộ lập tức gọi điện thoại, liên hệ với bác sĩ gia đình. Tiêu Dật Hải thấy thế thì hoàn toàn dẹp bỏ suy nghĩ Ôn Túc Nịnh đang diễn.
Nếu như cái này mà cũng diễn ra được thì với ngoại hình cùng khả năng diễn xuất của Ôn Túc Nịnh đã hoàn toàn có thể đi làm diễn viên rồi, cần gì phải ở chỗ này hứng cơn tức của Tần Mộ chứ.
Ôn Túc Nịnh đúng là không chỉ có diễn không.
Lời nói dối hoàn hảo nhất luôn luôn là nửa thật nửa giả. Diễn xuất cũng như vậy.
Vào khoảnh khắc khi hất cà phê lên người Tần Mộ, mình thì ngã xuống đất, Ôn Túc Nịnh đã buông thả sự khống chế của lý trí với cảm xúc.
Thái độ lạnh nhạt khi đuổi thẳng người ta đi của Tần Mộ đúng là quá tổn thương, khi phòng tuyến tâm lý mà Ôn Túc Nịnh đã bảo vệ cẩn thận lại bị phá vỡ, cậu gần như đã ngay lập tức rơi vào trạng thái phát tác cơn sợ hãi.