Ôn Túc Nịnh đi đằng trước, giúp Tiêu Dật Hải mở cửa phòng ngủ của Tần Mộ.
Sau một hồi vật lộn, Tiêu Dật Hải cuối cùng đã đặt được Tần Mộ lên giường. Anh ấy mệt đến mức muốn trợn trắng mắt, nhân lúc Tần Mộ vẫn còn đang không biết gì, lại đạp hai phát vào chân hắn ta.
“Vất vả rồi.” Ôn Túc Nịnh nói.
“Không có gì.” Tiêu Dật Hải bình ổn lại hô hấp: “À, cởϊ qυầи áo của cậu ấy ra đi, cậu ấy uống nhiều quá, có khả năng buổi tối sẽ nôn đấy.”
Ôn Túc Nịnh nhìn Tiêu Dật Hải vài giây, rồi gật đầu.
Cậu quỳ một chân bên giường, cúi người, cởi từng nút áo của Tần Mộ ra.
Đôi mắt cậu thiếu niên cụp xuống, biểu cảm tập trung, giống như thứ đang xử lý không phải vài cái nút áo, mà là những vật khác đáng nghiên cứu hơn vậy. Chiếc áo khoác cậu khoác vì động tác cúi người mà từ từ trượt xuống khỏi bả vai trái rồi rơi trên người Tần Mộ.
Từng nút áo một được mở ra, đốt ngón tay trắng nõn dường như quệt qua ngực Tần Mộ, rõ ràng chỉ là cởϊ áσ sơ mi đơn giản, nhưng…
Yết hầu Tiêu Dật Hải động đậy.
“Làm phiền giúp tôi một tay.”
Mãi đến khi Ôn Túc Nịnh lên tiếng, anh ấy mới chợt tỉnh táo trở lại.
Tiêu Dật Hải vội vàng nâng thân trên của Tần Mộ lên, tiện cho Ôn Túc Nịnh có thể cởi hết áo ra.
Hai người không thể tránh khỏi việc có chút tiếp xúc cơ thể, cánh tay lộ ra của cậu thiếu niên hơi lạnh, lướt qua mu bàn tay của Tiêu Dật Hải, xúc cảm nhẵn mịn lan tràn khắp các dây thần kinh mãi không tan rồi chui vào não bộ.
Tiêu Dật Hải đột nhiên có ảo giác như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Tần Mộ say đến bất tỉnh nhân sự, không hề hay biết người bạn đang chăm sóc hắn lại đang đang đυ.ng chạm người tình nhỏ mà hắn nuôi trong phòng ngủ tăm tối .
Ôn Túc Nịnh hoàn toàn không biết trong đầu Tiêu Dật Hải đang nghĩ cái gì, mà cậu cũng không muốn biết.
Cậu cởi thắt lưng của Tần Mộ, âm thanh va chạm của khóa kim loại vang lên cực kỳ rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, sau đó là kéo khóa, hai tay cậu nắm lấy mép quần, với sự phối hợp của Tiêu Dật Hải, cậu đã kéo được quần tây của Tần Mộ xuống.
Ôn Túc Nịnh kiềm chế xúc động muốn ném quần vào mặt Tần Mộ. Cậu gấp gọn hai món đồ lại rồi đặt ở đầu giường.
Sau đó cậu điều chỉnh cho Tần Mộ nằm nghiêng, Ôn Túc Nịnh không muốn thấy cảnh Tần Mộ vật lộn nôn mửa đầy buồn nôn vào ngày mai, muốn chết thì cũng phải chết ở nơi mà cậu không nhìn thấy.
“Xong rồi.” Cậu thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiêu Dật Hải: “Cảm ơn.”
Nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt bên môi cậu thiếu niên, trong lòng Tiêu Dật Hải bỗng dưng tràn ra cảm thấy thương tiếc.
Cậu chẳng hề hay biết gì cả, nên mới có thể cười như vậy.
“Cậu có biết vì sao tối nay cậu ấy lại uống đến mức như vậy không?” Tiêu Dật Hải nói nhỏ.
Không biết, cũng không muốn biết.
Nhưng ngoài mặt, Ôn Túc Nịnh vẫn giữ vẻ im lặng lịch sự, cậu nhìn vào đôi mắt nặng nề của đối phương.
“Hạ Kính Vân, sắp quay về rồi.”
Ôn Túc Nịnh ngẩn người một lúc.
À.
Vậy nên?
So với chính vị ánh trăng sáng kia, Ôn Túc Nịnh lại quan tâm hơn đến việc dường như tình tiết này xảy ra sớm hơn vài ngày so với trong ấn tượng của cậu.
Cậu luôn cảm thấy Tần Mộ sẽ đi công tác về vào ngày mốt, tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng lúc đó vì mình vừa mới xuyên đến, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên có thể là nhớ nhầm.
Ôn Túc Nịnh bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là do mình nhớ nhầm lẫn hay là do cốt truyện đã thay đổi đôi chút vì việc mình xuyên sách.
Không biết rằng trong mắt Tiêu Dật Hải, dáng vẻ cậu cụp mắt suy nghĩ lại trở thành sự hoang mang muốn che giấu bất ngờ và thất vọng.
Anh ấy đã nhìn thấy tất cả.
Trong lòng, Tiêu Dật Hải không kìm được thầm mắng Tần Mộ đúng là tên cặn bã, tái hiện sinh động cho câu nói “đứng núi này mà trông núi nọ”. Cứ nhìn cái dáng vẻ này của cậu thế thân, nếu Hạ Kính Vân mà quay về thật thì Tần Mộ thật sự có thể từ bỏ hoàn toàn được cậu chăng?