Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách: Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Thèm Làm Thế Thân Nghiêm Túc

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn khóe mắt thiếu niên đỏ bừng, ươn ướt do buồn nôn, cùng mảng da thịt lộ ra do cúc áo đầu tiên không đóng, sự khó chịu trong lòng Tần Mộ lập tức tan thành mây khói.

Hắn cởi nút áo, ném chiếc áo khoác lên lưng ghế sô pha, người đàn ông sải bước đến cạnh Ôn Túc Nịnh, luồn một tay qua dưới nách cậu, dễ dàng bế lấy thiếu niên gầy gò đứng dậy.

Trời đất quay cuồng, đợi đến khi hồi thần lại, Ôn Túc Nịnh đã bị đặt trên bàn. Sự lạnh lẽo của đá cẩm thạch xuyên qua lớp vải mỏng manh, khiến Ôn Túc Nịnh co rúm vì lạnh.

Không có lời âu yếm hay màn dạo đầu nào, Tần Mộ trực tiếp cởi hết cúc áo sơ mi của cậu, ngực eo của cậu lộ ra dưới tầm mắt của hắn và không khí, lên xuống theo nhịp thở không ổn định.

Tư thế này khá khó chịu, nếu Ôn Túc Nịnh muốn giữ thăng bằng thì phải chống tay lên bàn, cũng khiến cậu không có cơ hội phản kháng.

Chưa kể đến cổ tay cậu đang có vết thương, cơn đau truyền đến, Ôn Túc Nịnh cảm giác vết thương đang bị vỡ ra.

Tần Mộ cúi người, mùi rượu xộc vào mùi Ôn Túc Nịnh, cậu chán ghét nín thở, nhưng cũng không quay đầu tránh né.

Ngay trước khi Tần Mô sắp hôn cậu, Ôn Túc Nịnh mở miệng.

“Ợ…”

Động tác Tần Mộ lập tức sững lại giữa không trung.

Ôn Túc Nịnh: “Xin lỗi, tôi ăn no quá.”

Tần Mộ nhăn mày, nhưng hầu kết lên xuống theo động tác nuốt của thiếu niên trên chiếc cổ thon dài, mái tóc đen phủ giữa hai lông mày, cách cậu cố gắng chống đỡ cơ thể trong tư thế vụng về lại rất quyến rũ.

Sự khó chịu dâng trào nhanh chóng bị ham muốn làm dịu đi. Tần Mộ đứng giữa hai đầu gối đã tách ra của Ôn Túc Nịnh, cởi bỏ thắt lưng của cậu.

Tiếng khóa kim loại va chạm vang lên âm thanh lanh lảnh, Ôn Túc Nịnh đột nhiên bật cười.

Cậu cười rạng rỡ, lông mày cong cong, đôi mắt vốn nên chứa đầy sự hèn nhát và đầy nước mắt thì sâu thẳm trong đó lại lạnh lùng như gió cắt mùa đông.

Như ẩn giấu vài phần bỡn cợt.

Không đúng.

Hình như có chỗ nào không đúng.

Trong mùi rượu nồng nặc, Tần Mộ nheo mắt lại, một tay hắn bóp mặt Ôn Túc Nịnh, giọng điệu cuối cùng cũng trở nên nguy hiểm:

“Đừng cười, cậu cười không giống em ấy.”

Khuôn mặt ít thịt nên khi bị bóp rất đau, Ôn Túc Nịnh cố ý cười càng tươi hơn, cậu nhìn Tần Mộ một cách thích thú, như thể đang tiến hành một thí nghiệm quan sát hành vi.

Khi lực tay Tần Mộ mạnh hơn, đôi môi tái nhợt của chàng trai khẽ mở:

“Yêu cầu nhiều như vậy để làm gì, mông giống không phải được rồi à?”

Tần Mộ: “...”

Lúc này, cho dù trước đó ham muốn của hắn dâng trào bao nhiêu thì cũng bị đả kích không còn lại gì.

Nháy mắt Tần Mộ tỉnh rượu được phân nửa, hắn lui về sau hai bước, đưa tay lên xoa xoa thái dương đau nhức.

Hôm nay Ôn Túc Nịnh đã chịu kí©h thí©ɧ gì vậy?

“Quên đi, tôi đi nghỉ ngơi, cậu làm cho tôi một bát canh giải rượu.”

Tần Mộ nói xong thì trở về phòng ngủ, Ôn Túc Nịnh nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, từ từ ngồi thẳng dậy, cài quần áo lại như cũ.

Băng gạc trên cổ tay thấm ra tí máu, đúng là vết thương đã nứt.

Một lần nữa hai chân Ôn Túc Nịnh chạm vào thảm, nhờ vào thứ lúc nãy ăn, hai chân của cậu mới không mềm nhũn không chống đỡ được.

Mặt cậu vô cảm lấy hạt sen, bạch quả, mận xanh, cam và các nguyên liệu cần thiết khác cho món canh giải rượu ra rồi cho vào nồi áp suất.

Trong lúc nước sôi, Ôn Túc Nịnh băng bó cổ tay, hồi nãy rõ ràng Tần Mộ đã thấy băng trên tay cậu nhưng không hỏi một lời.

Trước đây nguyên chủ thường hay bị thương ở cổ tay cho không cẩn thận, cậu ấy cũng hay dùng băng gạc băng lại, che đi những vết cắt cũ có mới có.

Ôn Túc Nịnh ném miếng gạc dính máu vào thùng rác, lại tìm thấy một hộp Hạp Mã Polyethylene Glycol 4000.

Thiếu niên nheo mắt lại.

Hai mươi phút sau, bát canh giải rượu cuối cùng đã sẵn sàng.

Ôn Túc Nịnh đổ đầy bát, còn chu đáo bỏ gói Polyethylene Glycol 4000 vào đó.

*Polyethylene Glycol 4000: Thuốc trị táo bón, có tác dụng gây tiêu chảy.
« Chương TrướcChương Tiếp »