Ôn Túc Nịnh nói với giọng điệu thong thả, còn mang theo cả âm thanh nghẹt mũi vì vừa khóc xong, giọng nói cứ mềm mại.
Vẻ mặt cậu lạnh nhạt, dường như thực sự đang kể về một chuyện nhỏ, không đau không ngứa.
Mục Vân Sanh nhận ra rằng, cậu thiếu niên bên cạnh anh không hề yếu đuối và dễ vỡ như anh tưởng.
Anh bất chợt cảm thấy may mắn vì mình đã chọn chờ đợi ở khu khám bệnh, vì cậu thiếu niên trông có vẻ nhỏ hơn hơn anh vài tuổi này thực ra lại có nội tâm rất trưởng thành.
Hai người rời khỏi bệnh viện, còn đi qua con hẻm mà Ôn Túc Nịnh đã ngất xỉu trước đó.
Mấy ngày nay, Ôn Túc Nịnh chỉ nói chuyện với mỗi dì Vương, cậu cũng khá tưởng niệm cảm giác được trò chuyện: “Còn anh thì sao? Đến bệnh viện làm gì?”
“Anh trai tôi sắp sửa làm tiểu phẫu, tôi phụ trách việc trông coi.”
“Đi xa như vậy không sao chứ?”
“Không sao đâu, phẫu thuật vào sáng mai, hiện giờ anh ấy vẫn còn làm việc trong phòng bệnh.”
“Vất vả quá.”
“Đúng vậy, người nhà toàn bảo tôi mà cố gắng được bằng một nửa của anh ấy là tốt rồi, khiến tôi cảm thấy rất áp lực.” Mục Vân Sanh cười nói: “Tại sao ba mẹ không thể chấp nhận việc mình có một đứa con bình thường được nhỉ?”
Sau khi nói xong, Mục Vân Sanh đột nhiên nhận ra anh cứ thế nhẹ nhàng nói tuột hết ra những nỗi khổ tâm sâu kín của mình ra.
Rõ ràng cậu thiếu niên bên cạnh còn trẻ hơn cả anh, hai người chỉ mới gặp mặt lần thứ hai, anh thậm chí còn không biết tên của đối phương.
“Bình thường à?” Ôn Túc Nịnh suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Trở thành một người bình thường thì đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng làm sao anh có thể biết được, bản thân mình thực sự là bình thường, hay chỉ là đang dùng sự bình thường để tô son trát phấn lên bản thân thôi?”
Ôn Túc Nịnh không nói nhiều, dù sao hiện tại hai người chỉ là người lạ tình cờ gặp nhau. Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Mục Vân Sanh từ ngoài phòng khám, Ôn Túc Nịnh nhận ra chiếc áo phông trông có vẻ bình thường bên trong áo khoác của anh là của hãng LV.
Ở thành phố Z, có rất nhiều người giàu có, gặp được một người như vậy cũng không phải điều hiếm thấy.
Ở đời trước, Ôn Túc Nịnh đã gặp rất nhiều người giàu có, kể cả bản thân cậu. Những người giàu mà tự lập từ hai bàn tay trắng hiếm khi thấy phiền muộn và oán trách, vì tất cả những gì họ đạt được đều là kết quả từ mồ hôi và công sức của chính mình, đó là những gì họ xứng đáng nhận được.
Ngược lại, con cái của những người giàu này thường dễ gặp phải một số vấn đề.
Họ không cần phải làm việc vất vả như người lớn để tích lũy tài sản, họ có quá nhiều thứ dễ dàng đạt được, cũng vì vậy mà dễ dàng sinh ra những phiền muộn và mờ mịt mà người khác có thể coi là thừa thãi.
Mục Vân Sanh hơi ngẩn ra.
Những lời này có vẻ rất thâm sâu, anh còn chưa hoàn toàn hiểu rõ thì đã thấy đường ranh của trạm tàu điện ngầm ở phía trước.
Sao mà đoạn đường lại ngắn như vậy? Cảm giác còn chưa nói được mấy câu mà đã đến nơi rồi.
Mục Vân Sanh vội vàng lấy điện thoại ra: “À, có thể kết bạn Wechat được không?”
Ôn Túc Nịnh theo bản năng nghĩ ra hàng trăm cách từ chối đối phương trong vài giây, nhưng lời nói ngay sau đó của Mục Vân Sanh đã khiến cậu từ bỏ hết ý định đó.
“Nói chuyện với cậu rất vui, tôi muốn làm bạn với cậu, có được không?”
Một lời đề nghị thẳng thắn như vậy thật khó để từ chối.
Cậu cũng đâu thể trả lời rằng, xin lỗi, mặc dù chúng ta nói chuyện khá vui, nhưng tôi không muốn làm bạn với anh.
Đặc biệt là khi trong đôi mắt màu nâu nhạt của đối phương đang đầy mong đợi, dường như hoàn toàn không nghĩ đến khả năng bị từ chối, điện thoại vẫn giơ lên không trung, chuẩn bị sẵn sàng để quét mã.
Ôn Túc Nịnh rất giỏi trong việc nói “không”. Với tư cách là một nhà đầu tư, cậu đã từ chối không biết bao nhiêu công ty, chỉ những công ty xuất sắc nhất mới có cơ hội nhận được đầu tư của cậu.