Chương 2

Cuộc gọi không kết nối được nên tự động ngắt máy, tiếng chuông ồn ào cuối cùng cũng dừng lại, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng nước chảy trong ống thoát nước, và tiếng thở dốc cố gắng ổn định rất nhẹ của Ôn Túc Nịnh.

Đột nhiên điện thoại rung lên, màn hình đang tắt dần cũng sáng theo, trên màn hình khóa hiện thông báo có tin nhắn mới.

Khoảnh khắc nhìn thông báo, một nỗi hoảng sợ khó nói nảy lên trong lòng cậu, cơn ớn lạnh chạy dọc cả người, khiến tầm mắt Ôn Túc Nịnh trở nên đen kịt.

Cậu nhanh chóng vịn một tay vào chậu rửa mặt, tay kia bấu chặt vạt áo trước ngực, dường như giây tiếp theo trái tim cậu sẽ phá tung xương sườn, băng qua máu thịt, điên cuồng đập trong lòng bàn tay cậu.

… Không phải sợ, Ôn Túc Nịnh.

Cậu không cần đối mặt với những chuyện này, yên tâm đến với cơ thể của tôi đi, không cần phải lo vấn đề tài chính nữa, cũng không cần sợ hãi những người xung quanh.

… Cậu có thể nghỉ công việc của tôi, tiền tiết kiệm tôi gửi ngân hàng đủ cho cậu không lo cơm áo gạo tiền, sống đến hết đời còn lại mà không lo lắng gì.

Còn mọi chuyện lộn xộn này cứ giao cho tôi xử lý.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt dần biến mất theo lời lẩm nhẩm của cậu, một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng lấy lại bình tĩnh.

Ôn Túc Nịnh lại ngẩng đầu lên, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi môi vốn không còn chút máu còn tái nhợt hơn, cánh tay run rẩy, như thể giây tiếp theo đây sẽ nặng nề ngã xuống.

Ý chí cuối cùng của chàng trai ấy hẳn đã rời khỏi hoàn toàn.

Bộp.

Ôn Túc Nịnh vô cảm ném lưỡi dao vào thùng rác, cậu cầm điện thoại lên, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Trên đường đến phòng khách, Ôn Túc Nịnh dùng vân tay mở khóa, quả nhiên là tin nhắn Tần Mộ gửi tới.

Cuộc gọi vừa nãy cũng là của hắn, Ôn Túc Nịnh không tiếp nên hắn đã đổi sang tin nhắn Wechat.

[Chuẩn bị sẵn sàng đợi tôi]

Sáu chữ ngắn ngủn, lời ít ý nhiều, ngay cả dấu chấm câu cũng không thèm đánh.

Ôn Túc Nịnh dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu Tần Mộ muốn cậu chờ để làm chi.

Bình thường thiếu niên ấy khi nhận được tin tức của Tần Mộ sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị, dù cậu ấy không thích tí nào.

Nhưng Ôn Túc Nịnh trước kia đã không còn nữa.

Bây giờ cậu cũng không có ý định tiếp tục làm quả hồng mềm.

Ôn Túc Nịnh ngồi trên tấm thảm phòng khách, lấy hộp y tế từ trong ngăn tủ ra, tìm thấy một cuộn băng chưa dùng, quấn quanh cổ tay đã bắt đầu đông máu.

Tấm thảm lông mềm mại sẫm màu làm nền dưới cẳng chân của cậu, đôi chân trắng nõn thon thả, không chịu được sự giày vò, ấy vậy mà Tần Mộ thích nhất là nắm lấy đôi chân ấy, thô bạo để lại dấu bầm.

Xử lý miệng vết thương xong, Ôn Túc Nịnh cất hộp y tế, chống lên sô pha từ từ đứng dậy, để tránh chóng mặt do tụt huyết áp.

Cậu đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, tìm một túi thức ăn rồi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.

Ba phút sau, hâm nóng đã xong, Ôn Túc Nịnh dọn chén dĩa ra ngồi trước bàn ăn.

Nhìn thấy đồ ăn là tự nhiên cậu thấy buồn nôn, vấn đề tâm lý của nguyên chủ đã dẫn đến triệu chứng nghiêm trọng cho cơ thể, nhưng nếu muốn thay đổi, cậu cần đảm bảo cơ thể đủ năng lượng.

Ôn Túc Nịnh bắt buộc mình phải ăn một ngụm.



Tần Mộ nồng nặc mùi rượu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ôn Túc Nịnh đang ngồi trước bàn ăn.

Trước mặt cậu là chén dĩa gần sạch bóng, trong tay cầm một hộp sữa. Nghe tiếng Tần Mộ mở cửa, thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó toàn thân cậu bắt đầu run rẩy nôn khan, cậu vội vàng lấy tay che miệng.

Tần Mộ dừng lại.

“Cậu không thấy tin nhắn của tôi?”

Ôn Túc Nịnh cố gắng nuốt thức ăn xuống, cũng vì vậy mà lát sau cơn co thắt dạ dày đã giảm đi nhiều.

“Có thấy.”

“Tại sao không trả lời.”

“Bận ăn.”

Câu trả lời nhạt nhẽo của Ôn Túc Nịnh thành công khiến Tần Mộ cau mày.