Chương 13

Và bây giờ là thời gian dùng để chờ đợi. Ôn Túc Nịnh nhìn sang màn hình chờ kiểm duyệt bên Nhàn Nhân Thính Thư, cậu vẫn chưa được thông qua, có nghĩa là thời gian tiếp theo cậu có thể tự do sắp xếp.

Ôn Túc Nịnh đứng dậy, định đi bộ một vòng trong biệt thự để rèn luyện sức khỏe.

Chuyến đi ra ngoài ngày hôm qua thật sự đã làm cậu sốc. Hèn chi vào ngày bị Tần Mộ đuổi ra khỏi biệt thự, nguyên chủ chỉ dầm một cơn mưa thì đã bệnh nặng. Cơ thể này thật sự quá yếu đuối, để tránh tình huống bệnh nặng xảy ra, cậu phải tranh thủ thời gian tập luyện.

Chi đi bộ một vài vòng từ trên lầu xuống dưới lầu, mà hơi thở đã trở nên gấp gáp. Ôn Túc Nịnh lại tìm một bộ Bát đoạn cẩm rất hữu ích trên mạng, làm theo video mà luyện một lần.

Tập luyện đến cuối cùng, toàn thân cậu đã đẫm mồ hôi, tay chân cảm thấy mềm nhũn, nhưng ít nhất cũng nhờ vào ý chí kiên cường mà vượt qua được.

Vừa thay xong quần áo, điện thoại của Ôn Túc Nịnh đã reo lên.

Cậu nhìn vào, là Tần Mộ.

Ôn Túc Nịnh nhấc máy.

“Alo.”

Giọng Tần Mộ trầm thấp: “Đang làm gì đấy.”

Ôn Túc Nịnh dĩ nhiên không nói thật: “Đang chơi điện thoại.”

Tần Mộ ở đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng: “Ở nhà có nghe lời không?”

Ôn Túc Nịnh cảm thấy quai quái, ở nhà thì nghe lời cái khỉ khô gì? Tần Mộ đi rồi, chẳng phải ngôi biệt thự này là của cậu sao?

Dù cậu có mở tiệc trong này thì cũng chẳng liên quan gì đến Tần Mộ cả?

Ôn Túc Nịnh không hiểu nổi, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Tần Mộ: “Đi, chùi sạch nhà vệ sinh trong phòng của tôi đi.”

Ôn Túc Nịnh: ?

Cậu đưa điện thoại ra xa một chút, nhìn chằm chằm vào cái tên “Tần Mộ” đang hiện trên màn hình, xác nhận rằng mình không nhìn nhầm.

Chùi? Nhà vệ sinh?

Ôn Túc Nịnh mất vài giây mới hiểu được Tần Mộ, cái thằng cuồng kiểm soát này, lại phát bệnh rồi.

Ôn Túc Nịnh:...

Cậu thật sự không còn gì để nói, phải kiềm chế sự bực tức mới không thốt ra câu “Anh bị điên à.”

Ôn Túc Nịnh hít một hơi thật sâu, từ đầu đến chân Tần Mộ chính là kẻ cuồng kiểm soát. Hắn không thể chịu đựng được việc mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của mình, thích nắm chặt mọi thứ trong tay.

Tất nhiên, bao gồm cả Ôn Túc Nịnh, người được hắn coi là “tài sản” cá nhân.

Ban đầu, Tần Mộ yêu cầu Ôn Túc Nịnh phải báo cáo lịch trình từng giây từng phút qua Wechat. Làm gì, với ai, về nhà lúc mấy giờ, tất cả đều phải báo cáo chi tiết.

Ôn Túc Nịnh ngoan ngoãn làm theo, nhưng sau đó Tần Mộ lại nhanh chóng chán ngán khi nhận quá nhiều tin nhắn mỗi ngày. Hắn cần gì phải tốn công sức cho một kẻ thay thế chứ, cho nên Tần Mộ bèn thay đổi yêu cầu, bắt Ôn Túc Nịnh phải để điện thoại mở suốt hai mươi tư tiếng để tiện cho hắn kiểm tra bất cứ lúc nào.

Khi Tần Mộ không ở nhà, hắn thường bất ngờ gọi điện về rồi ra lệnh cho Ôn Túc Nịnh làm việc này việc nọ. Từ việc cắt tỉa cây cối trong vườn, phơi chăn gối, thay ga trải giường, đến việc lau sạch máy hút mùi trong bếp, toàn những việc linh tinh lặt vặt.

Ồ, cũng bao gồm cả việc lau nhà vệ sinh mà Tần Mộ vừa nói.

Thực ra, Tần Mộ thường bắt Ôn Túc Nịnh phải gọi phone sεメ khi hắn đi công tác. Nhưng lần này có lẽ do hắn vẫn chưa phục hồi hoàn toàn sau trận tiêu chảy đau khổ hôm qua, nên đã đổi thành lau nhà vệ sinh.

Dù sao, đây cũng là một cách để thể hiện quyền kiểm soát của Tần Mộ.

Ôn Túc Nịnh tất nhiên không thể làm theo.

“Được, tôi sẽ đi làm.”

Ôn Túc Nịnh đặt điện thoại lên kệ bồn rửa mặt, mở vòi nước vài giây rồi tắt đi, giả vờ như đang giặt miếng bọt biển.

Sau đó, cậu ngồi xuống bệ bồn cầu, khoanh tay lại, trưng ra vẻ mặt không cảm xúc.

May mắn là Tần Mộ không yêu cầu mở video. Chắc trong lúc đang làm việc, Tần Mộ đột ngột bị cơn cuồng kiểm soát quấy rầy mới gọi điện thoại, nếu không thì Ôn Túc Nịnh thật sự phải làm một bộ một chút mới được.