Chương 12

Ôn Túc Nịnh làm việc vô cùng nghiêm túc. Cửa hàng sẽ đánh giá người thiết kế dựa trên chất lượng của sản phẩm. Chất lượng càng cao thì càng nhận được nhiều đơn hàng lớn.

Cậu mất ba tiếng để làm xong, rồi gửi cho dịch vụ chăm sóc khách hàng của cửa hàng.

Đã không còn sớm nữa, Ôn Túc Nịnh tính đi rửa mặt. Bận rộn suốt cả một ngày, lúc này đã gần mười hai giờ.

Vết thương trên cổ tay tuy đã đóng vảy, nhưng Ôn Túc Nịnh vẫn tắm rửa một cách cẩn thận. Cậu sấy khô tóc, thoải mái nằm xuống giường.

Cậu đặt điện thoại ở chế độ im lặng, rồi đặt vào một góc xa trên bàn cạnh giường, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng ngủ ngon để dưỡng sinh.

Cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần lại căng thẳng đến mức khó mà thả lỏng. Tuy cậu đã rất mệt, nhưng không thể ngủ được.

Ôn Túc Nịnh cũng không hoảng. Dù sao cậu cũng có nhiều thời gian, cùng lắm thì ngày mai dậy muộn một chút.

Không biết đã qua bao lâu, ý thức dần trở nên mơ hồ, Ôn Túc Nịnh bất chợt nghĩ đến chàng trai mà cậu gặp trong con hẻm chật hẹp hôm nay.

Người nọ tự đặt cho mình là “Quả chanh u ám”, nhưng chẳng u ám chút nào. Ngoài màu tóc ra, chẳng có gì liên quan đến chanh cả.

Dù bản thân đã xuyên vào một cuốn truyện không có dinh dưỡng, không có nội hàm, hiện trường hỏa táng và ngược thân ngược tâm đầy máu chó.

Nhưng sự thật chứng minh rằng, ngoài cái tên ngu đần Tần Mộ ra, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt.

Đêm đó, Ôn Túc Nịnh bị tỉnh giấc nhiều lần. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, vì càng lo lắng thì càng khó ngủ lại.

Sáng dậy nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi. Ôn Túc Nịnh cuộn mình trong chăn, với tay lấy điện thoại, thấy hai cửa hàng đều phản hồi rằng cậu đã được thông qua, lúc này tâm trạng của cậu mới nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Cậu tham gia vào nhóm chat của cửa hàng. Sau khi cửa hàng nhận đơn trên Taobao, sẽ đăng lên nhóm, và những nhà thiết kế phải nhanh tay chộp đơn.

Xếp hạng của Ôn Túc Nịnh là “tinh xảo”, có nghĩa là cậu có thể nhận các đơn từ ba cấp độ đơn giản, tiêu chuẩn đến tinh xảo. Đối với một người mới vào nghề thì như thế đã rất tốt rồi.

Ôn Túc Nịnh xếp tài khoản của nhân viên chăm sóc khách hàng vào chế độ ưu tiên. Cậu lấy ra một viên Paroxetine từ ngăn kéo, nuốt xuống, rồi đứng dậy đi rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, cậu ngồi trước máy tính để tiếp tục viết truyện.

So với hôm qua, thì dòng suy nghĩ của cậu vào hôm nay đã thông suốt hơn nhiều. Ôn Túc Nịnh viết liền một mạch được hai nghìn chữ, vừa nghe thấy âm báo đặc biệt vang lên, cậu lập tức lấy điện thoại để chộp đơn.

Bằng tốc độ tay xuất sắc, Ôn Túc Nịnh nhận được đơn hàng đầu tiên của mình. Nhân viên chăm sóc khách hàng gửi tin nhắn, thông báo cho cậu những yêu cầu chi tiết hơn.

Nhìn qua thì thấy, đây là một sinh viên đại học đang lâm vào tuyệt vọng. Người nọ cần làm một bài thuyết trình PPT cho môn Chính trị tư tưởng, không yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần có thể xem được là được.

Ôn Túc Nịnh dùng cách đơn giản nhất, chỉ cần mất ba mươi phút để làm hai mốt trang trình chiếu, rồi gửi cho nhân viên chăm sóc khách hàng.

Sau đó cậu tiếp tục viết truyện.

Nửa tiếng sau, nhân viên chăm sóc khách hàng phản hồi rằng PPT đã được chấp nhận, và chuyển cho cậu ba mươi ba tệ tiền hoa hồng.

Tài khoản cuối cùng cũng có thu nhập, Ôn Túc Nịnh thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng đảm bảo rằng cậu sẽ không chết đói trong tương lai.

Cả ngày Ôn Túc Nịnh ngồi trước máy tính để viết truyện, nếu có đơn hàng trong nhóm thì chộp lấy. Có lẽ do tác dụng của thuốc chống trầm cảm, cậu luôn cảm thấy buồn ngủ, sau bữa trưa liền ngủ đến tận ba giờ chiều mới cố gắng thức dậy để làm việc tiếp.

Đến chiều tối, Ôn Túc Nịnh cuối cùng cũng hoàn thành đủ mười nghìn chữ để được ký hợp đồng.

Cậu đăng nhập vào trang mạng Khởi Trình Trung Văn để đăng ký làm tác giả, sau đó đăng truyện mới, và nộp đơn ký hợp đồng.