Chương 8:
Giang Trì thực sự là một người rất thú vị, bọn họ đã nhìn thấy bé Lăng Mạc mắng hắn rất nhiều lần vì thói xấu này của hắn. Ví dụ, nếu hắn nhìn thấy một ít nước sốt trên mặt ai đó, hắn sẽ cảm thấy rất bẩn và ghê. Lần sau, hắn nhất định sẽ né người ta ra, không ít lần Lăng Mạc bị hắn ném khăn giấy vào mặt.
Nhưng loại chuyện này đối với người kia lại hoàn toàn khác...
Ánh mắt Giang Trì lay động, đưa tay về phía Thịnh Gia Nam: "Đừng nhúc nhích, trên miệng cậu dính ớt."
Vừa nói, hắn vừa dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi dưới cậu, lau sạch miếng ớt rồi đưa ra trước mặt Thịnh Gia để chứng minh rằng hắn không nói dối.
Đối lập như vậy khiến cậu đàn em kia tức đến mức không ăn được nữa.
"Còn có chuyện gì không?" Giang Trì hỏi.
Cậu ta rũ mắt, tiếp tục nói: "Nhưng mà hai ngày nay em thấy anh đổi ảnh đại diện, thay bằng ảnh bóng lưng."
Nói đến chuyện này, Giang Trì có điều muốn nói: "Đó không phải bóng lưng của tôi. Đó là ảnh tôi chụp lén ai đó, thế nào? Tay nghề cũng không tệ lắm nhỉ."
Hắn nhìn Thịnh Gia Nam, khóe môi cong lên, ngay cả giọng điệu cũng có ý cười, cũng không biết hắn đang nói chuyện với ai.
Thịnh Gia Nam nhìn hắn trong hai giây, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Lúc này, cậu không biết nên thương hại cậu đàn em kia hay là thương hại chính mình. Nếu chưa biết trước cái kết, có lẽ cậu cũng đã không kiềm chế được việc tỏ tình với Giang Trì. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Giang Trì sẽ chán ghét cậu, rời xa cậu à?
Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một vai phụ trong thế giới này mà thôi.
Cậu đàn em kia cảm thấy chính mình đang tự rước lấy nhục, cổ đỏ bừng. Cậu ta thật sự không hiểu hai người này, nhìn thế nào cũng không giống trai thẳng, gần gũi như vậy nhưng lại không ở bên nhau, khiến người khác không nhịn được muốn làm gì đó.
Cậu ta không nhiều lời nữa, chuyển sự chú ý sang Thịnh Gia Nam, dùng ánh mắt ám chỉ rằng cậu nên rời đi một lúc.
Thịnh Gia Nam biết ý, cầm đĩa cơm lên, nói với Giang Trì: "Tôi ra ngoài đợi cậu."
Giang Trì vô thức nhíu mày, nhìn theo bóng dáng cậu đang đi ra ngoài, đột nhiên mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Không có việc gì thì tôi đi đây."
Hắn nhấc chân rời đi.
Cơ hội này thật sự rất hiếm có, cậu đàn em kia liền vội vàng chạy theo: "Đàn anh."
Giang Trì lúc này mới dừng lại. Cậu ta liền nghĩ rằng hắn muốn dừng lại và nghe mình nói, vì vậy cậu ta cắn răng, nói trong một hơi: "Đàn anh, em rất thích anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là em đã thích anh rồi. Lúc đầu em nghĩ anh và anh Thịnh là một cặp, em vẫn luôn âm thầm giữ kín tình cảm này trong lòng. Sau này, em nghe anh Thịnh nói rằng hai người chỉ là bạn thân, anh ấy sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh. Cho nên em mới..."
"Cậu nói gì cơ?" Giang Trì đột nhiên lên tiếng.
Cậu đàn em kia vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen của Giang Trì đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, cậu ta lo lắng nuốt nước bọt, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ hơn: "Em đã nói là em thích anh..."
Lông mày Giang Trì càng nhíu sâu hơn, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nói: "Thịnh Gia Nam nói gì?"
"... Anh Thịnh nói rằng hai người chỉ là bạn thân. Quá khứ, hiện tại và tương lai sẽ không bao giờ thay đổi. "
Thấy Giang Trì ngẩn người, cậu ta nhìn theo tầm mắt của hắn, quả nhiên nhìn thấy có hai cô gái đang đứng trước mặt Thịnh Gia Nam. Ba người vừa nói vừa cười, có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.
Đến khi cậu ta thu hồi tầm mắt đang định nói gì đó, Giang Trì đã không còn ở trước mặt cậu ta nữa.
Khi Thịnh Gia Nam bước ra khỏi căng tin, cậu gặp hai đàn chị cùng khoa, cả ba dừng lại nói chuyện một lúc.
Hai người đàn chị này thường đảm nhận công việc phác họa tranh. Có một lần, khi bên A thường hợp tác với họ tìm tới, trùng hợp là cả hai đều có việc cần làm, nhưng mà hai người cũng không muốn làm mất lòng nhà tài trợ lớn. Cho nên, sau một hồi suy nghĩ họ quyết định tới tìm Thịnh Gia Nam. Thực ra thì không phải ai cũng có đủ can đảm để đón tiếp vị khách quý này.
May mắn thay, cậu đàn em trong lời đồn này không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi ăn nói, sau khi có được sự đồng ý của cậu, hai vị đàn chị liền thuận nước đẩy thuyền nhận đơn hàng này luôn.
Cứ như vậy, Thịnh Gia Nam đã nhận công việc này. Nhưng cậu không cho Giang Trì biết, dù sao số tiền đó cũng là quỹ tài chính để sau này cậu rời xa Giang Trì. Tuy rằng tương lai có thể Giang Trì không quan tâm cậu, nhưng hiện tại Giang Trì nhất định không cho cậu làm.
Thịnh Gia Nam cho rằng Giang Trì sẽ phát điên nếu hắn biết cậu đang tiết kiệm tiền để tiện cho việc rời bỏ mình trong tương lai. Vả lại, theo cách thường ngày hắn hay làm, chắc hẳn hắn sẽ không cho cậu làm việc vất vả như vậy.
Cho nên, trong khoảng thời gian đó, hầu như ngày nào Thịnh Gia Nam cũng trốn trong phòng vẽ tranh, còn Giang Trì thì không thể quấy rầy việc học của cậu nên ngày nào cũng phải chạy đi chơi bóng rổ để gϊếŧ thời gian. Cũng chính trong thời gian đó, hắn và Sầm Tấn đã xảy ra mâu thuẫn.