- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
- Chương 20:
Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
Chương 20:
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, cũng không thể biết được là cảm xúc gì nhưng Thịnh Gia Nam có thể cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cậu im lặng một lúc rồi tránh sang một bên nhường chỗ cho hắn.
Giang Trì đột ngột ngồi xuống, chống một tay lên lưng ghế Thịnh Gia Nam, sau đó lễ phép nói với Cố Phán Ngữ: "Đàn chị chắc là không ngại nhỉ."
"Không ngại không ngại." Cố Phán Ngữ vội xua tay.
Đùa thôi, nhìn ánh mắt Giang Trì, nếu cô dám nói mình có ngại thì không nghi ngờ gì chắc chắn sẽ bị ném ra ngoài.
Bàn và ghế của nhà hàng này được treo lên. Sau khi ngồi xuống, Giang Trì lười biếng dựa lên lưng ghế, cố ý làm cho động tác của hắn mạnh hơn một chút khiến Thịnh Gia Nam cũng lắc lư theo.
"Không sao, hai người nói tiếp đi, chỉ cần coi tôi không tồn tại là được." Giang Trì nói.
Cố Phán Ngữ: "..."
Làm bạn với nhau không tốt sao? Sao cô lại có cảm giác gặp được sát thần Atula thế nhỉ?
Thịnh Gia Nam rất bình tĩnh, tiếp tục đưa thực đơn cho Cố Phán Ngữ: "Đàn chị, chị nhìn xem, chị muốn gọi món tráng miệng nào?"
Cố Phán Ngữ liếc nhanh về phía Giang Trì, thấy đôi mắt đen của hắn đang nhìn thẳng vào cô. Khi cô nhìn sang, hắn liền nở một nụ cười "thân thiện" khiến da đầu của Cố Phán Ngữ tê rần. Lần đầu tiên cô biết cảm giác thật tồi tệ khi bị một anh chàng đẹp trai nhìn chằm chằm.
Thịnh Gia Nam cũng nhìn ra Cố Phán Ngữ đang ngại, muốn quay đầu nhắc nhở Giang Trì nhưng bắt gặp đôi con ngươi đen láy của hắn, cậu đành bó tay.
Dù sao thì khi một con chó nổi cơn ghen tị thì cái gì cũng làm được, nếu nó nhìn thấy sự thiên vị, nó có thể gây ra nhiều chuyện rắc rối hơn.
"... Được." Cố Phán Ngữ cầm thực đơn đứng lên, tách ánh mắt Giang Trì ra.
"Cậu ăn chưa?" Thịnh Gia Nam hỏi, "Muốn ăn gì không? Cơm dứa ở đây rất ngon."
Giang Trì rũ mắt nhìn cậu: "Không, tôi ăn không vô."
Thịnh Gia Nam: "... Vậy cậu muốn uống chút gì không?"
Giang Trì liếc mắt, tầm mắt rơi vào ly nước cam trước mặt, cầm lên uống một hơi cạn sạch.
"Đàn em." Cố Phán Ngữ nhẹ nhàng lên tiếng, đồng thời nhìn thấy hai hậu bối đẹp trai ở phía đối diện đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Tim Cố Phán Ngữ lỡ nhịp nhưng cô cũng sợ hãi. Tuy rằng bức tranh này thực vừa lòng người, nếu ánh mắt Giang Trì không có sát ý, thì cô muốn ngồi lâu hơn nữa. Nhưng hiện tại, cô vẫn rất trân trọng mạng sống của mình.
"Chị không ăn nữa đâu." Cố Phán Ngữ nói, "Đàn em, chị nhớ tối nay còn có việc phải làm, vì vậy chị phải trở về chuẩn bị đây."
Tất nhiên Thịnh Gia Nam biết là vì Giang Trì nên chỉ im lặng một lúc.
Lúc này, một chân
Giang Trì duỗi ra từ bên cạnh, vòng qua chân của Thịnh Gia Nam rồi nhấc chân của cậu lên.
Thịnh Gia Nam nhìn sang một bên, nhấc chân muốn dời đi, hỏi: "Chị có vội không?"
Dưới gầm bàn, một bàn tay to lớn nắm lấy chân cậu. Thịnh Gia Nam muốn tránh đi, nhưng không đọ được sức của Giang Trì, thật lâu sau, chỉ có cái ghế đu lắc lư.
Cố Phán Ngữ không nhìn thấy động tĩnh của bọn họ dưới gầm bàn, mà chỉ thấy khóe miệng Giang Trì cong thành một vòng cung khó hiểu, không biết là có ý gì.
Cô im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Ừ, có chút, hai người ăn đi. Lần sau..."
Giang Trì nhìn cô, lời nói khách sáo của Cố Phán Ngữ đột ngột dừng lại.
Thịnh Gia Nam có chút bất lực, chắc chắn không nên giấu giếm chuyện này với Giang Trì, có thể tìm đại một cái lý do để nói với hắn thì đã không phiền phức như thế này.
Dù sao thì Giang Trì cũng không biết mình đang kiếm tiền để chạy trốn.
"Ngày hôm nay ngắn ngủi, hôm khác sẽ..."
Thịnh Gia Nam chưa kịp nói xong, từ phía sau có một tay liền ôm lấy eo của cậu, hắn nhìn xuống bát của cậu: "Tôi muốn ăn thịt. Thịt trong bát. "
Thịnh Gia Nam cụp mắt xuống thì thấy đó là miếng thịt mà mình đã cắn.
Cậu dừng một chút, sau đó cầm đũa đưa lên miệng hắn, Giang Trì hài lòng ăn một miếng: "Chà, thịt này nấu vừa chín vừa ngon, lần sau có thể tới ăn."
Đặt đũa xuống, Thịnh Gia Nam nhìn lên liền thấy Cố Phán Ngữ đang nhìn họ với vẻ mặt rối rắm.
Họ luôn nói rằng họ là anh em tốt, nhưng hành vi của họ đầy sự thân mật, trong mắt người khác, họ có thể là loại huynh đệ biểu.
Ăn xong nửa miếng thịt, Giang Trì nói: "Tôi hơi đói, cậu còn ăn đĩa cơm dứa đó nữa không?"
Cũng may, đã ở bên nhau nhiều năm nên Thịnh Gia Nam đã quen với đủ loại ánh mắt, cậu liếc mắt nhìn đĩa cơm dứa, nói: "Trời lạnh. Với lại một chút cơm đó cũng không đủ cho cậu ăn. Gọi món mới đi."
"Không sao, đừng lãng phí." Cậu chủ Giang cầm lấy đĩa cơm dứa thanh đạm, vừa lòng ăn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
- Chương 20: