- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
- Chương 2:
Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
Chương 2:
Chương 2:
"Điểm đến tiếp theo là đại học Hạ."
Thịnh Gia Nam vừa ngủ gật được một tí. Sau khi nghe thấy tiếng xe buýt thông báo, lông mi khẽ run lên, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Lại nằm mơ, mấy năm nay Thịnh Gia Nam thường xuyên mơ thấy cảnh cậu và Giang Trì gặp nhau, trong tiềm thức dường như luôn cảnh báo cậu để cậu không lặp lại những sai lầm tương tự.
Thịnh Gia Nam ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe giảm tốc độ, chậm rãi đi qua gốc cây si trước cổng trường, qua ánh sáng loang lổ giữa bóng cây, cậu nhìn thấy một nam sinh đang đứng ở cổng trường.
Nam sinh này cao và chân dài, ăn mặc giản dị và bảnh bao, lúc này đang cúi đầu nhắn tin, trông như đang đợi ai đó. Trong lúc này, ánh mắt của bao nam sinh và nữ sinh xung quanh đổ dồn về phía hắn, nhưng hắn đều làm ngơ.
Thịnh Gia Nam gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đẹp trai của Giang Trì đang nhíu mày.
Khi Giang Trì ngẩng đầu lên, điện thoại của Thịnh Gia Nam rung lên hai lần. Cậu cúi đầu vuốt màn hình khóa, xe mới chậm rãi dừng lại.
[Giang Trì: Xe khởi hành lúc 1:30. Bây giờ đã là 2:00. Tài xế lái xe cái kiểu gì vậy?]
[Giang Trì: Tôi muốn khiếu nại! ! !]
Chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu, Giang Trì luôn làm ầm lên, còn Thịnh Gia Nam thì đã sớm quen với chuyện này rồi.
Nhanh thôi có thể gặp nhau nên cậu không vội trả lời tin nhắn, chậm rãi xuống xe.
Lúc Thịnh Gia Nam đang đi về phía Giang Trì, phía sau đột nhiên có người vỗ vai cậu.
Thịnh Gia Nam quay đầu lại thì nhìn thấy một nam sinh cao lớn với làn da màu lúa mạch.
Đối phương nhìn thấy cậu liền không khỏi nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, giải thích chủ ý: "Đàn anh, thật trùng hợp, anh có nhớ em không? Em là Sầm Tấn. Lúc trước khi anh đang ở sân bóng rổ đợi Giang Trì chúng ta có nói chuyện với nhau. Em ngồi chung một xe buýt với anh ấy, cách đây mấy trạm em mới lên xe, không biết anh có nhìn thấy em không."
Nam sinh kia dừng lại một lúc, Thịnh Gia Nam gật đầu như một phép lịch sự.
Thật ra cậu không nhìn thấy, cũng chưa từng để ý xung quanh. Huống hồ trên đường đi phần lớn thời gian, cậu chỉ ngồi tán gẫu với Giang Trì, hắn nói muốn đi đón cậu, kêu cậu đi taxi, hỏi cậu tại sao không đưa hắn về nhà cùng và nhiều chuyện nữa. Cho nên cậu không có hơi sức quan tâm mấy chuyện khác.
Khi Sầm Tấn bước vào cổng trường, cậu ta đã chú ý đến Thịnh Gia Nam.
Không chỉ có cậu ta, Thịnh Gia Nam cũng là người cả diện mạo và khí chất đều có, là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nổi tiếng của trường, khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được, khí chất hiếm thấy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cự tuyệt người khác tới gần.
Nhưng trên thực tế, cậu không phải người đối với ai cũng thờ ơ, vẫn duy trì các mối quan hệ phù hợp với mọi người. Ngoại trừ Giang Trì.
Hầu như mọi đặc điểm trên người Thịnh Gia Nam đều thu hút Sầm Tấn một cách hoàn hảo. Nếu có thể đi cùng với Thịnh Gia Nam, Sầm Tấn gần như có thể tưởng tượng được rằng cậu ta sẽ được nở mày nở mặt như thế nào. Chỉ là đối phương luôn có ai đó đi theo, người đó giống như một con chó săn ngăn cản mọi vệ tinh bay quanh người Thịnh Gia Nam. Cho nên cậu ta chưa bao giờ có cơ hội để xin thông tin liên lạc.
Hôm nay thực sự là một may mắn lớn, vừa ra khỏi khách sạn cậu ta đã gặp được Thịnh Gia Nam đang đi một mình. Đây là một điều hiếm thấy.
Nhìn thấy Thịnh Gia Nam gật đầu, hai mắt Sầm Tấn sáng lên, hắn đột nhiên cảm giác được mình dường như có chút sức hấp dẫn, giọng điệu mang theo chút tự tin: "Đàn anh, em biết anh cũng giống như em."
Thịnh Gia Nam dừng lại, nhìn cậu ta, trong mắt lộ ra một chút khó hiểu.
"Anh và em, chúng ta giống nhau." Sầm Tấn nói lại lần nữa, giọng điệu rất kiên quyết, trong lời nói đầy ẩn ý:
"Đàn anh, tốt hơn hết là không nên dành thời gian cho người không hiểu mình mỗi ngày. Hãy chơi với em, em có thể cho anh gặp những người giống chúng ta. Anh ấy không hiểu anh nhưng em thì hiểu tất cả mọi thứ. "
Thấy Thịnh Gia Nam mặt im lặng, Sầm Tấn nghĩ rằng có lẽ cậu đang xúc động nhưng lại xấu hổ không dám bày tỏ. Nói cho cùng, Thịnh Gia Nam có tính cách hướng nội, thoạt nhìn có vẻ nhàm chán, nhưng có chàng trai nào mà lại không muốn tìm người giống mình?
Sầm Tấn có chút tự tin, cầm điện thoại lên lắc lắc: "Thế nào, đàn anh, add WeChat không?"
"Chẳng ra gì."
Đúng lúc này, một giọng nói dễ chịu nhưng lãnh đạm vang lên sau lưng.
Thịnh Gia Nam nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy Giang Trì đang lạnh lùng đứng bên cạnh, giống như tuyên bố chủ quyền, hắn khoác một cánh tay lên vai cậu.
Toàn bộ trường đại học Hạ đều biết rằng hai người họ có quan hệ rất tốt, tốt đến mức gần như không thể tách rời ngoại trừ trong ở lớp, họ là một cặp anh em tốt nổi tiếng. Không ai có thể chen chân vào.
Nhưng vẫn luôn có người không biết điều, Giang Trì lạnh lùng nhìn Sầm Tấn.
Đương nhiên Sầm Tấn cũng biết chuyện này, thỉnh thoảng cậu ta sẽ cùng Giang Trì chơi bóng, mỗi khi nghỉ giải lao đều có thể nghe thấy đối phương nói không chơi chơi nữa, hắn chuẩn bị đi đón Thịnh Gia Nam. Có vẻ như chơi chỉ là một công cụ để câu giờ mỗi khi chờ Thịnh Gia Nam.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
- Chương 2: