Kể từ lần gặp đầu tiên, cả hai gầu như không thể tách rời, họ đã rất quen thuộc với sự tồn tại của nhau. Vì vậy dù ở cùng nhau mà không nói chuyện thì cũng sẽ không thấy xấu hổ.
Tuy nhiên, nói chuyện cũng nói xong rồi, đυ.ng chạm cũng đυ.ng xong, thấy Giang Trì vẫn còn lưu luyến, Thịnh Gia Nam nói: "Cậu đi tắm đi, đừng dính vào người tôi nữa."
Nghe được nửa câu đầu, Giang Trì đã buông tay đứng lên. Tuy nhiên, ngay khi nghe đến nửa sau của câu nói, hắn lại ôm Thịnh Gia Nam vào lòng.
"Nào, Thịnh Gia Nam, nói cho tôi biết, có phải cậu đã bắt đầu cảm thấy tôi rất phiền rồi hay không?" Giang Trì hỏi nhưng nó giống như một lời đe dọa thì đúng hơn: "Hả?
Thấy Thịnh Gia Nam không nói chuyện, Giang Trì liền cù cậu: "Nói mau, có phải cậu đã bắt đầu cảm thấy tôi rất phiền rồi hay không?
Thịnh Gia Nam né tránh mấy lần, nhưng không né được. Cậu muốn nắm lấy tay Giang Trì, nhưng không được vì vậy cậu không nhịn được liền bật cười: "Không, đừng, đừng nhúc nhích."
Giang Trì nhướng mày, còn cố ý ép cung: "Thật à?"
"Giang Trì!" Thịnh Gia Nam không chịu nổi nữa, túm lấy vạt áo phía trước của hắn, lớn tiếng cảnh cáo.
Bởi vì chuyển động nhiều nên cổ áo của cậu đã trượt xuống dưới vai, để lộ bờ vai tròn trịa, mái tóc bồng bềnh hơi ẩm hơi rối bù.
Thịnh Gia Nam rất sợ nhột, cậu cười đến mức mắt hơi ướt.
Tuy nhiên, dưới sự cảnh cáo của cậu, Giang Trì cũng không nhúc nhích nữa, Thịnh Gia Nam hít một hơi, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Trì đang nhìn mình.
Thịnh Gia Nam hơi dừng lại, nhìn hắn.
Một lúc sau, khóe môi Giang Trì từng chút cong lên: "Cậu nói xem với gương mặt này thì ai có thể xứng đôi đây."
Thịnh Gia Nam: "..."
Giang Trì nở nụ cười: "Còn nói cái gì mà yêu đương?"
Có thể có, Thịnh Gia Nam nghĩ, nhưng có thể người đó không muốn sánh đôi với cậu.
..
Khi Giang Trì đi tắm, Thịnh Gia Nam đã thu dọn xong xuôi liền leo lên giường.
Trước khi tắt đèn, Thịnh Gia Nam quyết định đọc sách một lúc trước khi Giang Trì đi ra. Trên giường của cậu có một bộ sưu tập những câu chuyện ngọt ngào trước khi ngủ, đây vốn là thói quen kiếp trước của cậu. Vì sức khỏe yếu và thiếu tình thương của cha mẹ nên từ thời thơ ấu cậu chỉ có những cuốn sách đồng hành cùng mình. Những câu chuyện nhỏ ấm áp trong đó có thể khiến cậu loại bỏ nỗi sợ hãi trước khi đi ngủ.
Mặc dù khoảng thời gian đó đã trở nên rất xa vời nhưng sau khi đến đây, cậu đã được trải nghiệm sự ấm áp và tình yêu thương chưa từng có từ ba mẹ mình. Có điều cậu vẫn giữ một cuốn truyện bên giường như một lời nhắc nhở về niềm hạnh phúc khó kiếm được của mình. Hãy trân trọng nó, hãy sống tốt và đừng sa vào cạm bẫy của tình yêu.
Sau khi tắm xong, Giang Trì thấy Thịnh Gia Nam đeo một cặp kính gọng vàng, đang ngồi trên giường đọc sách. Cậu lật từng trang, nhìn chăm chú đến mức dường như không nhận ra hắn đang bước ra.
Ngay khi Giang Trì định dùng thứ gì đó để thu hút sự chú ý của Thịnh Gia Nam, Thịnh Gia Nam là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh và ngẩng đầu lên.
Giang Trì không mặc áo.
Giang Trì nhướng mày, cười rất tươi, cũng rất thiếu đánh: "Không phải nói là muốn xem cơ bụng của anh à, nào qua đây, xem đủ luôn."
Thịnh Gia Nam: "..."
Cơ thể này từ bé tới giờ cậu đã nhìn không ít lần rồi. Đặc biệt là khi bọn họ còn học tiểu học, ba mẹ đã cho bọn họ tắm trực tiếp tắm chung trong bồn tắm.
"Nhìn đủ chưa? Có muốn sờ không?" Giang Trì rất hào phóng hỏi.
Thịnh Gia Nam liếc nhìn về phía ban công, thỏa mãn du͙© vọиɠ thể hiện của hắn: "Cậu có thể đứng trên ban công để khoe cơ thể mình."
"Ghen tị?" Giang Trì nhướng mày cười, "Yên tâm, dáng người của anh chỉ có một mình em nhìn thấy mà thôi."
Vừa đi tới ban công, "xoẹt" kéo rèm cửa lại, bây giờ căn phòng trở thành một phòng kín. Trong phòng, Giang Trì trèo lên giường Thịnh Gia Nam
Thịnh Gia Nam nằm xuống trước, quay mặt vào trong tường, giả vờ ngủ.
Tuy nhiên, chiếc giường phát ra tiếng kêu cót két ở bên dưới, Thịnh Gia Nam cảm thấy nghi ngờ không biết chiếc giường nhỏ có thể chịu được sức nặng của hai người họ hết lần này đến lần khác hay không.
Cũng không phải là cậu chưa xem tin tức giường trong ký túc xá đại học bị sụp.
Sau khi Giang Trì leo lên giường, hắn xoay người Thịnh Gia Nam.