- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
- Chương 13:
Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
Chương 13:
Sau khi hai người đó rời đi, Thịnh Gia Nam lấy một cuốn sổ ra và chuẩn bị vẽ Giang Trì để làm quà cho sinh nhật sắp tới cho hắn. Đây là món quà chân thành nhất mà cậu có thể nghĩ ra, đồng thời cũng ít tốn tiền nhất.
Thịnh Gia Nam ngồi ở hàng ghế đầu tiên của phòng thể dục nhìn Giang Trì nhảy và ném. Khi ở trên sàn đấu hắn luôn là người tỏa sáng, là chủ đạo của cả team, từng sợi tóc đều lộ ra vẻ rực rỡ.
Khi hắn nhảy lên chiếc áo thi đấu dễ dàng bị kéo lên một góc để lộ cơ bụng săn, điều này làm dấy lên sự phấn khích của các cô gái đang đứng xem xung quanh.
Sau khi Giang Trì thực hiện cú three-point shot, khi đồng đội của hắn đang ăn mừng với hắn, hắn lập tức quay sang nhìn Thịnh Gia Nam và hất cằm đầy tự hào. Lúc này trông hắn mới tràn đầy năng lượng tuổi trẻ, khiến Thịnh Gia Nam cảm thấy bản thân dường như đã trở lại thời cấp 3 của hai người.
Lúc đó, nam sinh lớp mình và lớp đàn anh xô xát, cuối cùng phải chơi bóng rổ để quyết định kết quả, hai bên đã dành nhiều lời lẽ gay gắt cho đối phương.
Mặc dù lúc đó Giang Trì đã chơi rất tốt, nhưng đáng tiếc là lớp của bọn họ chỉ có hắn là chủ lực, cộng thêm Lăng Mạc hỗ trợ một nửa mới cố gắng bắt kịp tỉ số của lớp đàn anh. Cuối cùng, nhận thấy tỷ số sắp thua, Giang Trì thực hiện cú đúp từ một góc cực kỳ lắt léo, khó khăn lắm mới giành chiến thắng.
Các bạn cùng lớp đang xem đều đang hò reo cổ vũ, Giang Trì lập tức chạy đến chỗ Thịnh Gia Nam, ôm lấy cậu, thoải mái cười nói: "Tôi đã không khiến cậu thấy mất mặt."
Nói xong còn cảm thấy buồn cười: "Cũng may là tôi đã thắng, nếu không thì đúng là mất mặt thật."
Khi đó, một số bạn học nữ nói rằng Giang Trì rõ ràng có khuôn mặt có thể nổi tiếng toàn trường nhưng hắn lại chỉ luôn đi theo cái người có chủ nghĩa tối cao Thịnh Gia Nam. Chỉ cần có Thịnh Gia Nam ở đó, không ai có cơ hội nhìn thấy mặt hắn.
Thịnh Gia Nam dựa theo trí nhớ của mình mà phác thảo người kia trên giấy. Cậu rất quen thuộc với Giang Trì, chỉ cần từ trí nhớ là có thể vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh.
Có lẽ đây có thể là niềm an ủi của cậu trong tương lai. Khi cậu rời xa Giang Trì và rất nhớ hắn. Vào một buổi chiều tà cậu có thể tìm một quán cà phê hay một nơi nào đó, dựa vào trí nhớ của mình để phác họa từng đường nét của hắn.
Thịnh Gia Nam đột nhiên thấy mừng vì những trang còn thiếu trong cuốn sách, ít nhất khi cậu nhớ tới Giang Trì và nửa kia của hắn thì không có hình ảnh cụ thể.
Cây bút chì phát ra âm thanh sột soạt trên trang giấy trắng, những hình vẽ trong bức tranh dần dần lộ ra đường nét khi cậu vẽ từng nét một.
Thịnh Gia Nam đắm chìm trong thế giới của riêng mình, những người nhìn trộm cậu cũng rất tinh ý nên không ai quấy rầy khung cảnh tĩnh mịch này. Cho đến khi một bóng dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Đàn anh." Sầm Tấn hét lên, giọng điệu không giấu được niềm vui khi bất ngờ gặp cậu: "Em còn tưởng rằng sau chuyện xảy ra từ hai ngày trước, Giang Trì không dám đưa anh tới đây nữa chứ."
Ngón tay Thịnh Gia Nam dừng lại, đầu bút vẽ thêm một đường trên mặt giấy.
Cậu cụp mắt xuống, khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Không, sau này bọn tôi không nhắc đến cậu nữa."
Thịnh Gia Nam lúc nào cũng tỏ vẻ lãnh đạm như không có chuyện gì có thể khiến cậu nổi sóng. Sầm Tấn nhìn thẳng vào cậu.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác cao bồi màu trắng với cổ áo đứng đã che đi cái cằm của cậu nhưng không che được gương mặt thanh tú của cậu.
Lớn lên xinh đẹp như thế này thì cũng không có gì lạ khi có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu từ khi cậu còn nhỏ. Trong lòng Sầm Tấn nổi lên một tia ác ý, không có lợi ích gì mà mỗi ngày Giang Trì đều tình nguyện bảo vệ cậu sao? Nhìn khuôn mặt này, ngay cả một người đàn ông bình thường còn không thể kìm lòng được chứ nói gì là cái tên Giang Trì hay ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
- Chương 13: