Mà bên cạnh những công tử chậm một bước đều ngầm bực chính mình, bất quá lại tự an ủi mình, không sao, còn hai cơ hội nữa, không cần lo lắng.
Lúc này, bên kia, ở một cái góc hẻo lánh, có ngồi bốn vị tuấn nam mỹ nữ, đúng là bốn người Mặc Hàn, Mặc Lê, Mặc Lăng còn có Lâm Tuấn Nhiên, lúc này, lúc này Lâm Tuấn Nhiên nhìn An Nhạc đang khiêu vũ, mở miệng nói: "Nàng thật đẹp, chút nữa ta muốn mời nàng khiêu vũ." Vừa dứt lời, hai đạo thanh âm đồng thời vang lên: "Đừng động vào nàng!" x2, hai đạo, một lạnh như băng, còn một đạo có đặc sắc nữ tính, vừa nghe liền biết là của Mặc Lăng, mà một cái khác, thanh âm tràn ngập từ tính.......
Lâm Tuấn Nhiên hoảng sợ nhìn Mặc Hàn, tổ tông này làm sao lại mở miệng vàng, chẳng lẽ có hứng thú với An Nhạc? Hắn không phải vẫn không gần nữ sắc sao! Bất quá, mọi chuyện đều có thể xảy ra, hơn nữa, nữ nhân kia ưu tú lại giàu mị lực, đối với nàng sinh ra hứng thú cũng là có thể đi? Nếu hắn thật sự đối với nàng sinh ra hứng thú, vậy cũng rất tốt, ít nhất bọn huynh đệ này kiêm thuộc hạ và thân nhân của hắn sẽ không cần lo lắng hắn về sau sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, ân, vậy cái Lưu An Nhạc kia rất có thể về sau sẽ là bà chủ nhà hắn? Tuy rằng nàng có chút không xứng với ông chủ nhà hắn nhưng so với những nữ nhân khác tốt hơn rất nhiều! Ân, ít nhất bề ngoài cũng là xứng đôi!
(Nguyệt: Xí, ai bảo không xứng, An Nhạc nhà ta mà không tốt thì còn có ai tốt hơn chứ!)
Oa! Vậy mà hắn vừa mới nghĩ là muốn bà chủ nhà hắn! Hắn vừa mới đánh chủ ý ở trên người bà chủ nhà hắn! Lâm Tuấn Nhiên sợ tới mức cả người run lên, vừa mới hoàn hồn liền cảm nhận được lãnh khí trên người boss nhà mình tăng lên gấp bội, Lâm Tuấn Nhiên rùng mình một cái, vội vàng mở miệng sữa chữa nói: "Ta không động nàng, không động, tuyệt đối không động! Cũng tuyệt đối không có đánh chủ ý lên nàng!" Lúc này, Mặc Hàn mới chậm rãi thu hồi lãnh khí trên người.
Cái này, ngay cả Mặc Lăng và Mặc Lê đều kinh hãi nhìn hắn, lúc này, Mặc Lê hỏi: "Ca, ngươi thực sinh ra hứng thú với Lưu An Nhạc kia?" Tiếp theo, Mặc Lăng cũng lạnh lùng hỏi: "Ca, ngươi là thật tâm sao? Ngươi chính là nhất thời sinh ra hứng thú với Nhạc Nhạc hay là ngươi thích diện mạo của Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc là bằng hữu tốt nhất của ta! Ta không muốn bất luận kẻ nào thương tổn nàng cho dù người đó là ngươi!" Cho dù nang tin tưởng cách làm người của ca ca nhà mình, nhưng nàng vẫn không tin nhất kiến chung tình
(*) có thể duy trì được bao lâu.
(*) Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.
Mặc Hàn nhìn nữ nhân ở trên đài, thản nhiên mở miệng: "Ta muốn nàng! Cũng chỉ muốn nàng! Về sau nhớ đổi cách gọi, gọi tẩu tử." Lúc này, bất luận kẻ nào cũng đều có thể phát hiện dao động cảm xúc cuồng nhiệt trong mắt hắn, cực nóng tựa hồ muốn hòa tan An Nhạc.
Ánh mắt nhiệt liệt như vậy, An Nhạc không có khả năng không phát hiện được, nhưng nàng quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng kia, lại không có nhìn thấy cái gì.
Mặc Hàn đã thu hồi tầm mắt trước khi An Nhạc nhìn qua, hắn cũng không muốn dọa nàng sợ, dù sao hắn hiện tại đối với mà nói chính là một người xa lạ, nhưng hắn tin tưởng, rất nhanh sẽ không như vậy nữa!
Thật ra Mặc Hàn cũng không biết tại sao hắn sẽ đối với một nữ nhân vừa mới gặp mặt lần đầu lại sinh ra tình cảm mãnh liệt như vậy, thật ra hắn đồng ý lời mời là bởi vì Mặc Lăng nói đây là lễ trưởng thành của bằng hữu tốt nhất của nàng, hắn nhất định phải tham gia, hơn nữa, hắn cảm giác là nếu hắn không đến thì hắn sẽ phải hối hận cả đời, cho nên hắn mới có thể tới tham gia yến hội này, hắn không có cùng đi với mọi người trong nhà, mà là kéo dài đến lúc yến hội sắp mở màn mới đến.
Khi lần đầu tiên hắn gặp nàng, toàn bộ thân thể đều kêu lên: Chính là nàng! Chính là nàng! Có được nàng! Nhất định phải có được nàng! Có trời mới biết hắn tốn bao nhiêu khí lực mới miễn cưỡng áp chế chính mình, không để cho mình lập tức vọt tới trước mặt nàng ôm lấy nàng, rõ ràng ghét nhất là cảm giác không thể nắm trong tay thứ gì đó, kỳ quái chính là hắn cũng không chán ghét loại cảm giác này, không chán ghét tình cảm mãnh liệt bất thình lình này.
Cho tới bây giờ hắn đều coi thường thứ gọi là nhất kiến chung tình, không nghĩ tới hắn cũng sẽ có một ngày nhất kiến chung tình, hắn lại có thể yêu một nữ nhân vừa mới gặp mặt lần đầu, thậm chí là nàng còn không biết có một người như hắn!
Mặc Hàn thu lại tình yêu nóng bỏng trong mắt, làm cho mình ở mặt ngoài thoạt nhìn không có gì biến đổi, hô, không vội, cứ từ từ, ngàn vạn lần không được dọa nàng sợ, nàng cuối cùng nhất định sẽ là của ngươi, Mặc Hàn ở trong lòng nói với chính mình.
Nếu hắn đã yêu nữ nhân này, như vậy nàng cũng đừng nghĩ không quan tâm đến hắn, hoặc là cùng ở một chỗ với hắn, hoặc là mọi người cùng nhau chết. Dù sao, nếu hắn biết nàng ở cùng một chỗ với người khác, hắn sẽ không chắc chính mình có thể hay không điên mất, sau đó lại làm ra chuyện gì.
(Nguyệt: huhu, nguy hiểm quá à, tính cách của nam chủ này làm ta sợ muốn chết, bị người như vậy ngắm phải chắc là phải lên đĩa sớm quá, một là yêu hắn, hai là cùng hắn chết, cái tính cách đồng vu quy tận này chứng tỏ nam chủ cũng là một tên biếи ŧɦái, hai biếи ŧɦái ở cùng nhau quả là tuyệt phối, nhưng mà cái tính cách này được một cái là sẽ vô cùng chung tình a!!! Ta chỉ cần cái này!)Mặc Hàn vẫn muốn che dấu tình cảm nóng bỏng lại quá khích của mình, sợ đem nàng dọa chạy, cho nên quyết định đi đường nước ấm nấu ếch
(*), làm cho mình chậm rãi thâm nhập đến cuộc sống của An Nhạc. Thật ra hắn cũng không biết, nếu hắn bộc lộ ra tình cảm nóng bỏng của mình, trực tiếp làm cho An Nhạc biết hắn yêu nàng, như vậy sẽ nhanh làm cho An Nhạc yêu hắn nhanh hơn là đi con đường ôn nhu...
(*) Đây là một câu chuyện xưa, không biết mọi người đã nghe chưa, nghe rồi thì khỏi coi phần này, chưa nghe thì để ta kể: một con ếch ở bên trong một nồi nước lạnh, lúc đầu con ếch muốn nhảy ra vì nước quá lạnh nhưng sau đó có người bật bếp lên nên nước đã từ từ ấm lên, con ếch ở trong nồi nước đang dần dần ấm lên cảm thấy rất dễ chịu nên quyết định ở lại trong đó không muốn nhảy ra, nhưng tới khi nước sôi lên thì con ếch không còn cơ hội nhảy ra nữa, vì con ếch đã bị nấu chín ở trong nồi rồi. Con ếch là An Nhạc, Mặc Hàn muốn từ từ dụ dỗ An Nhạc vào tay mình, đến khi An Nhạc kịp nhận ra thì đã không còn kịp, bởi vì sao á, thôi mọi người tự biết, đây là một bài học đáng để học hỏi, chị em nên biết rút kinh nghiệm, nếu không thì một này nào đó có thể sẽ bị một con sói đói tha đi, không tìm đường trở về được đâu, đương nhiên là ngoại trừ những chị em "tự đi" theo sói.
Bởi vì An Nhạc thiếu hụt cảm giác an toàn, tâm phúc ở nơi này của nàng đều là cô nhi không có thân nhân, đối với tâm phúc của mình hạ ám thị tinh thần và lá chắn tinh thần, sau khi đối với thân nhân của mình thử mọi cách mới lựa chọn tin tưởng, ba điểm này, cũng có thể nhìn ra, bởi vì nàng thiếu hụt cảm giác an toàn, cho nên nàng đối với tình cảm nóng bỏng và du͙© vọиɠ chiếm hữu mà người bình thường không thể chịu đựng được của hắn cũng không chán ghét, vô cùng dễ dàng tiếp nhận, bởi vì tình cảm của nàng cũng là như vậy, nhưng ngược lại nếu là tình cảm ôn nhu sẽ làm nàng không có cách nào tiếp nhận, nếu không nói cho nàng biết, nàng có lẽ thậm chí còn không biết đó là thích nàng
.(Nguyệt: một loại ngây thơ trong tình cảm chăng?!!)Nhưng là, Mặc Hàn không biết cái này a! Cho nên, chúng ta hãy cầu nguyện cho con đường của truy thê xa xôi của hắn đi!