Bạch gia chủ cười ha hả:
“Lâu rồi không gặp. Ta vẫn khỏe. Cơn gió nào đã đưa cháu đến đây vậy? Đến tìm Lăng Đằng sao?”
Mạc Chi ngồi xuống sofa, mỉm cười: “ Không giấu gì chú dì. Con ngày hôm nay đến là vì Nhược Y”.
Bạch phu nhân cười mỉm: “ Ồ? Cháu có việc gì sao? Nghe nói cháu mất trí nhớ mới lấy lại được, chúng ta còn chưa có cơ hội đi thăm..”
“ Cháu cảm ơn ạ. Cháu muốn Nhược Y tham gia một vài buổi thu âm cho nhân vật dự án của cháu”
Nghe đến đây, Bạch gia chủ vẻ mặt biến sắc. Nhận ra điều này, tất nhiên cô có chuẩn bị: “ Chú dì yên tâm. Con bé sẽ không dấn sân vào giới giải trí được. Chỉ là cháu thấy Nhược Y có giọng nói rất đặc biêt, đặc biệt phù hợp với nhân vật mới của game. Cháu chỉ muốn Nhược Y ba ngày. Sau ba ngày, cháu vẫn sẽ trả tiền công như thường, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của con bé. Nếu có ảnh hưởng, cháu nhất định sẽ giúp con bé đi lên. Cháu đứng đầu năm nay. Nếu không tin, hai người có thể hỏi Lâm hiệu trưởng”.
Bạch gia chủ gật đầu. Thật tình, ông cũng nghe qua về người đứng đầu Cẩm Thành nhưng Lâm hiệu trưởng không hé răng nửa lời về tin tức, chỉ biết là một nữ hài nhỏ tuổi. Thì ra chính là cô nhóc nhà họ Cố luôn bị đồn là quái dị. Bản thân ông cũng thấy Mạc Chi quái dị nhưng sau lần gặp gỡ này, ông đã nhìn rõ khuôn mặt thật của cô, tin tưởng, cũng có.
“Cháu hãy hỏi ý kiến con bé. Chỉ cần nó chịu thì đều được”.
Cố Mạc Chi nghe được câu trả lời vừa ý, liền thỏa mãn cười tươi như hoa. Cô vâng dạ rồi tiến về phía cầu thang bước lên. Bạch phu nhân còn nói:
“Chúng ta muốn nhờ con giúp đỡ Nhược Y trở nên hòa đồng hơn. Con bé sống hướng nội, lại chỉ có tinh thần khi ca hát... Nó sắp đoạn tuyệt quan hệ với Bạch gia rồi. Nếu có thể, tiền công chúng ta không lấy. Dù gì Bạch gia cũng không thiếu tiền...”
Vâng một lần nữa, liền chạy thẳng lên lầu.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa phá tan sự im lặng.
“Vào đi”
Âm thanh yếu đuối, có chút cao ngạo vang lên từ trong căn phòng. Bước vào trong là một thế giới âm nhạc. Xung quành tường đều là hình ảnh những ông hoàng, bà hoàng âm nhạc, nhạc cụ xuất hiện khắp nơi, nào là violin đặt trên bàn, guitar xếp gọn góc phòng, piano lớn cạnh cửa kính lớn... Căn phòng rộng lớn với thiết kế riêng biệt, màu sắc sặc sỡ. Nhược Y đang ngồi ở bàn học, quay mặt lại, bất giác thấy Mạc Chi, lúng túng :
“Chị...chị Mạc Chi”.
Mạc Chi tiếp cận cô bé, ngồi cạnh cô, nhìn Nhược Y đáng yêu đang nhút nhát cúi gằm mặt xuống.
“Em biết chị sao?Mỗi lần xuất hiện đều là ăn mặc quái dị kia mà”
Nhược Y ấp a ấp úng, tim tưởng chừng đã nhảy ra khỏi l*иg ngực:
“ Là...là lần trước hát trên sân khấu, mọi người đều bàn tán về chị... em nghe thấy vô tình... Hơn... hơn nữa.. em cảm thấy... chị đang dõi theo em nên mới... nên mới...”
Cố Mạc Chi bật cười, xoa đầu cô bé.
“ Rồi rồi tiểu tổ tông nhút nhát. Chị đâu có ăn thịt em, sao phải sợ hãi như vậy? Chị có tin vui muốn mang đến cho em này”
Nhược Y nâng mặt lên, có chút mong chờ.
“Tin... tin vui gì?”
“Em có đồng ý làm diễn viên nguyên mẫu l*иg tiếng cho nhân vật mới trong game của chị không? Game “Ngôn Chi” ấy, em biết chứ?”
Đôi mắt Bạch Nhược Y sáng bừng. Đây chẳng phải cái game đang hot kia sao? Đúng rồi, nhìn kĩ lại sẽ nhận ra Tiểu Chi chính là Cố Mạc Chi bằng da bằng thịt trước mặt. Đáy lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
“Được.. được ạ. Em cầu còn không được nữa là...”
Mạc Chi cười mỉm, gật đầu.
“Trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa nhé. Chị mời.”
“Ồ? Bạch thiếu sao? Anh đang định đi đâu vậy?”
Nhìn người con gái mảnh mai đang lười biếng dựa lưng vào bờ tường lạnh lẽo, Bạch Lăng Đằng cười nhẹ, tiến đến đứng trước mặt Cố Mạc Chi, cúi xuống, đôi mắt thâm túy nhìn cô.
“Em tính đi đâu sao?”
Mạc Chi quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Bạch Lăng Đằng. Đôi mắt này quá giống Hàn Mộ Ngôn. Nếu tiếp tục nhìn cô không dám nghĩ tới hậu quả. Dạo gần đây tuy bệnh dễ ảnh hưởng nhưng xem chừng đang có dấu hiệu giảm các triệu chứng. Chẳng lẽ do cô đã xuyên vào, hai mệnh giống nhau hòa lại thành ra tan biến độc tố? Nếu căn bệnh này thực sự biến mất, không biết là phúc hay là họa...
“ Tôi cùng Bạch Y đi dùng bữa trưa. Anh muốn đi đâu thì đi đi, đừng dựa gần như vậy”.
Bạch Lăng Đằng đương nhiên biết cô là đang trốn tránh ánh mắt hắn. Hắn biết cô yêu đôi mắt này, cũng sợ hãi nó. Bất quá, hắn tình nguyện làm người thay thế để tiếp cận cô, để từng bước từng bước khai phá từng điều trên cô gái nhỏ này. Tự lợi dụng đôi mắt của chính mình, có nực cười không cơ chứ?
“ Vừa hay, anh cũng ra ngoài dùng bữa, chi bằng chúng ta đi cùng nhau đi?”
Cố Mạc Chi lười để ý, gật đầu lấy lệ rồi đẩy Bạch Lăng Đằng ra xa, ánh mắt vẫn không hề chạm mặt hắn nửa phần.
Nhà hàng Hoàng Thành
Nhà hàng này rất sang trọng, thật phù hợp cho giới thượng lưu nhiều tiền, xung quanh như dát vàng, ánh điện chói lóa, bàn ăn tròn đỉ chỗ ngồi. Nhưng cả ba đều thuộc tầng trên của danh môn thế gia nên sẽ ở phòng riêng.Phòng ăn truyền thống phong cách Nhật Bản, ngồi gối dưới sàn, bàn ăn chữ nhật cỡ vừa., trên bàn bày biện giấy ăn...