Tùy Phong chống tay lên cửa sổ xe, giọng điệu lười biếng: “Nói cứ như người thực sự do tôi gϊếŧ vậy.”
“Tôi sẽ gϊếŧ Dương Hiệt trước khi bọn họ phát hiện ra cậu.”
“Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu rồi.”
“Không cần khách sáo.”
“Phụt.” Giọng nói của hắn mang theo một chút trêu chọc, đây là ngữ điệu mà hắn thường dùng hai ngày nay, “Lâm Uyên à, tôi hỏi cậu một câu, phải trả lời nghiêm túc đấy nhé.”
“Cái gì?”
“Có bao nhiêu người từng thấy thú hình của cậu?”
“…”
Tùy Phong phát hiện ra một vấn đề không phải là vấn đề, hình như không có ai biết Kim Ô, cho dù nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là dị thú, cho dù tận mắt chứng kiến Lâm Uyên biến hình, cũng không nhận ra chủng loại của cậu.
“Người chết có tính không?”
“Không tính.”
“Vậy... chỉ có mình cậu thôi.”
Lâm Uyên sẽ không tùy tiện biến hình khi không gặp nguy hiểm đến tính mạng, còn khi cậu muốn biến hình thì xung quanh cơ bản sẽ không có ai xuất hiện.
Cậu hiểu ý của Tùy Phong, người duy nhất từng tận mắt nhìn thấy cậu biến hình quả thực chỉ có Tùy Phong. Cũng may Tùy Phong cũng là dị năng Giác Tỉnh Giả song trọng, nếu không cho dù có Khế Ước Bình Đẳng tồn tại, cậu cũng sẽ liều mạng gϊếŧ chết Tùy Phong.
“…”
“Thật sự là vinh hạnh.”
Tùy Phong nhận ra rằng có lẽ mình đã vô tình để lộ ra rất nhiều sơ hở, nhưng điều đó thì sao chứ, cho dù Lâm Uyên có đoán thế nào, cũng không thể đoán được hắn đến từ một thế giới khác.
Lần thứ hai đặt chân đến Bắc Hoang Nguyên, lần này, Tùy Phong không cố ý tránh né dị thú và dị thực, ngược lại, hắn đi dọc đường như càn quét vậy.
Đến gần khu vực nội địa, túi Tùy Phong đã có thêm hơn một trăm thú hạch và tinh hạch.
“Vào khu vực nội địa rồi còn tiếp tục nữa không?”
Dị thú và dị thực ở khu vực nội địa đều có thực lực mạnh hơn không ít, cậu lo lắng Tùy Phong vì chiến đấu liên miên mà ảnh hưởng đến việc thăng cấp.
“Đương nhiên.”
Hắn đã hơn một tháng không ra tay rồi, bây giờ có cơ hội sao không nắm bắt, đợi sau khi thăng cấp xong trở về Bắc Thành, chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian dài không thể ra ngoài được.
Dù sao hắn cũng không biết Lâm Uyên muốn dùng cách nào để trừ khử Dương Hiệt kia.
Thế là Tùy Phong lại tiếp tục càn quét, nhưng lần này có thêm Lâm Uyên. Lâm Uyên ra tay đối phó với một số dị thực hiếm gặp, mục đích của cậu là thu phục những dị thực này.
Mỗi dị năng Giác Tỉnh Giả hệ Mộc đều có thể sở hữu một dị thực bản mệnh, thực lực của dị thực bản mệnh sẽ tăng theo cấp bậc của Giác Tỉnh Giả; khi cấp bậc tăng lên cũng có thể thu phục các dị thực khác, cấp bậc của những dị thực này sẽ giữ nguyên, nhưng người sử dụng chỉ có thể phát huy ra sức mạnh tương đương với cấp bậc dị năng của mình. Quan trọng hơn là, dị năng Giác Tỉnh Giả cấp thấp không thể thu phục dị thực cấp cao, nhưng Lâm Uyên sau khi đạt cấp 4 đã thu phục được Quỷ Minh, đây quả là một kỳ tích.
“Xe năng lượng không thể đi được nữa.”
Xe năng lượng dừng lại dưới chân núi gập ghềnh, địa điểm thăng cấp lần này do Tùy Phong tự mình lựa chọn. Để phối hợp tốt hơn với [Lôi Lạc], hắn đã chọn Vô Ngân Sơn ở rìa khu vực nội địa.
Vô Ngân Sơn là một ngọn núi hoang, toàn bộ ngọn núi đều là đá, có lẽ vì lý do này mà trên núi không có nhiều dị thú và dị thực. Độ cao của nó khoảng một hai nghìn mét (thời buổi này cũng không có ai đặc biệt đi đo chiều cao của một ngọn núi), đỉnh núi là một vùng đất bằng phẳng, giống như bị cắt đi một đoạn vậy, đối với Tùy Phong mà nói thì vừa khéo.
Chỉ là đường núi Vô Ngân Sơn gập ghềnh, xe năng lượng không thể đi qua, cần Tùy Phong và Lâm Uyên leo lên. Nhưng độ cao này đối với họ không là gì, lên đến đỉnh núi cũng không mất nhiều thời gian.
Nơi này ở Vô Ngân Sơn, cơ bản sẽ không có ai đến. Tuy rằng hiện tại vừa vặn tránh được Dương gia, nhưng Lâm Uyên thực sự không nghĩ ra Tùy Phong rốt cuộc muốn dùng phương pháp gì để thăng cấp mà lại cần đến nơi hẻo lánh như vậy.
Tùy Phong vừa đứng dưới chân núi đã cảm nhận được một luồng khí tức sấm sét nồng đậm ập vào mặt, trong lòng mừng rỡ, hắn đi trước một bước lêи đỉиɦ núi. Bởi vì trên núi không có dị thú và dị thực, đối với hai người mà nói, ngọn núi này vô cùng an toàn.
“Cậu ở đây canh chừng, đề phòng người khác lên.”
Sắp đến đỉnh núi, Tùy Phong đột nhiên nói với Lâm Uyên như vậy. Hắn cũng vừa mới phản ứng lại, nếu hắn sử dụng [Lôi Lạc] trên đỉnh núi, rất có thể sẽ làm Lâm Uyên bị thương, vì vậy Lâm Uyên tốt nhất là đừng lêи đỉиɦ núi.
Lâm Uyên nhíu mày, “Cậu chắc chứ?”
Tùy Phong gật đầu.
“Vậy cậu lên đi.” Lâm Uyên nói xong, liền đứng im tại chỗ.
Tùy Phong nhướng mày, hắn không ngờ Lâm Uyên lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng tình hình hiện tại đúng ý hắn, hắn cũng không quan tâm Lâm Uyên có lý do gì.