"Biết." Nghe lén được bằng tinh thần lực, một thành phố có cấp bậc cao nhất gần với Bắc Hoang Nguyên.
Cấp D, Bắc Thành.
Lâm Uyên nói: "Tôi muốn đi Bắc Thành, cậu tùy ý."
Tùy Phong im lặng một lát, thầm nghĩ đây là tiết tấu muốn đường ai nấy đi sao?
Mơ ngủ à?
"Vậy tôi cũng đi Bắc Thành." Tùy Phong nói, "Cậu yên tâm, trước khi chưa lấy được [Hoán Nguyên Tế], tôi sẽ không rời đi."
Lấy được Hoán Nguyên Tế cũng không đi.
Tùy Phong chỉ nghe thấy một tiếng "Ừm" ngắn gọn rồi không còn gì nữa.
Tùy Phong có chút ngờ vực, Lâm Uyên vừa rồi hình như, dường như... vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thôi, cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tùy Phong không ngờ rằng, sự thật khác xa với suy đoán của hắn.
Trong phòng ngủ của Lâm Uyên, chăn được vứt lung tung, nhưng dù có lộn xộn đến đâu cũng có thể thấy được tình trạng giường trống không.
Một góc chăn bỗng nhiên động đậy, làm lệch nếp gấp trên chăn, cuối cùng một chỗ lồi lên xuất hiện trên chăn, chỗ lồi này không ngừng di chuyển trên chăn, cuối cùng đến mép chăn, một quả bóng nhỏ lông xù màu vàng kim lăn ra khỏi mép chăn.
Quả bóng nhỏ chỉ to bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành, hai con mắt đen láy trên quả bóng nhỏ màu vàng kim, đặc biệt nổi bật, giữa hai cái móng vuốt nhỏ còn có một cái móng vuốt nhỏ cuộn tròn.
"Ái chà."
Lâm Uyên ngã mạnh xuống đất, không chỉ ngã sấp mặt, còn lăn hai vòng. Hai chân — hai cái móng vuốt nhỏ và hai cái cánh nhỏ vùng vẫy một hồi lâu mới lảo đảo đứng dậy.
Không sai, quả bóng nhỏ màu vàng kim này chính là Lâm Uyên.
Lâm Uyên lăn một vòng trên mặt đất, loạng choạng lấy ra một đống thú hạch từ trong không gian, bắt đầu hấp thụ.
Lâm Uyên từ nửa đêm hôm qua đã biến thành ấu thể của Kim Ô — Kim Ô con, đây không phải là lần đầu tiên cũng không phải là lần cuối cùng.
Đây là một chuyện rất có quy luật, khi cậu thú hóa cấp bốn, tần suất biến thành ấu thể là ba tháng một lần.
Trước kia mỗi khi Lâm Uyên biến thành bộ dạng này đều sẽ trốn vào không gian chờ đợi sự biến hình kết thúc, nhưng lần này, bên ngoài còn có Tùy Phong, không gian dược thực không còn là nơi trú ẩn của cậu nữa.
Lâm Uyên thở dài, hy vọng trạng thái này có thể nhanh chóng kết thúc.
Lâm Uyên khởi động xe năng lượng, cậu chỉ có thể chờ đợi.
Bắc Thành là một thành phố lớn, là thành phố cấp D duy nhất trong phạm vi ngàn dặm, nó cũng rất có cá tính, không phải ai cũng được chào đón.
Ví dụ như, người ngoài không phải người thức tỉnh không được phép đi lại.
Tùy Phong là lúc ở ngoại ô mới nghĩ đến chuyện này, dị năng của hắn ngoại trừ Lâm Uyên thì không ai biết, mà giấy chứng nhận người thức tỉnh thú hình trong không gian thì có, giấy chứng nhận này thậm chí có thể định cư ở thành phố cấp S nơi cao thủ nhiều như mây.
Mỗi thành phố đều có một bộ tiêu chuẩn định cư riêng, tiêu chuẩn của Bắc Thành là cấp thức tỉnh ba cấp, tiêu chuẩn định cư của người ngoài ở thành phố cấp S là sáu cấp.
Nhưng Tùy Phong — hắn có hậu thuẫn đủ mạnh.
Hơn nữa thực lực của hắn cũng đích thực có thể đạt tới cấp sáu rồi, cũng không tính là hoàn toàn đi cửa sau.
Ngoại ô Bắc Thành người đến người đi, xe cộ nườm nượp, đây là lần đầu tiên Tùy Phong nhìn thấy cảnh tượng chân thật của thế giới này, rất giống với thế giới tinh tế, không phải nói là kiến trúc, mà là nói con người, đều trừng đầy sức sống nỗ lực sinh tồn, khí thế rất giống.
Tùy Phong nhìn hai lần liền đại khái hiểu rõ trật tự ở đây, hay nói cách khác — quy tắc sinh tồn.
Không có pháp luật hoàn chỉnh, nhưng có quy tắc ngầm, thực lực tối thượng, bối cảnh uy hϊếp.
Không có ai tùy ý gϊếŧ chóc, nhưng có đủ loại xung đột, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường, có người chết, nhưng phần lớn là ở nơi khuất.
Nằm giữa pháp chế của tinh tế và đế quốc liên bang của hắn.
Thế giới này, thật thú vị.
Tùy Phong nghĩ như vậy, cũng nói như vậy với Lâm Uyên.
Lâm Uyên đã khôi phục lại hình người vào lúc 8 giờ đúng, mất tám tiếng đồng hồ.
Lúc này cậu đang xếp hàng ở cổng thành chờ kiểm tra giấy chứng nhận, xe của Tùy Phong ở ngay phía sau cậu, từ kính chiếu hậu có thể thấy động tác Tùy Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy liền tưởng rằng Tùy Phong là nhìn thấy đội săn bắn qua lại xung quanh, thuận miệng nói: "Trước kia cậu chưa từng thấy sao?"
Tùy Phong suy nghĩ một chút, lắc đầu, thật sự chưa từng thấy, nguyên chủ là người của gia tộc ẩn thế, vì lý do thú hình nên hoặc là ở trong gia tộc tu luyện, hoặc là ở đảo Ngọa Long trên biển, trên đảo Ngọa Long có một người thức tỉnh rồng cấp bậc ngang ngửa thánh cấp, coi như là tổ tông của hắn.
Còn hắn ra ngoài là vì tìm kiếm cách giải quyết bức xạ, đều là chui vào di tích cổ, mà di tích cổ phần lớn đều cách xa thành phố, dẫn đến ngoại trừ thành phố cấp S đầu tiên kia, hắn cũng chưa từng thấy thành phố nào khác.