Vòng bạn bè vừa đăng xong, có bạn bè đã bình luận.
[Hứa Viễn: blablabla quên mất... làm ván thôi!]
[Đàn chị 2002: Người chơi Vương Giả nhiều mưu mẹo thiệt đó]
[Hà Tử Khanh: hhhhh]
[Lâm Hà: Cần tôi giúp đỡ mang ô không?]
Lạc Trừng vừa thua một ván game, thoát ra và xem xét vài phản hồi.
Cậu đặc biệt nhìn vào, thấy Chu Thời Duệ không like bài viết của cậu cũng không trả lời.
Lạc Trừng tắt game, điện thoại vừa hiện lên một tin nhắn.
[Anh yêu: Cậu ở đâu?]
Lạc Trừng hơi ngạc nhiên, có ý nghĩa gì đây, là thấy vòng bạn bè và định đưa ô cho mình sao?
[Cam nhỏ: Emở C403,]
Suy nghĩ một chút, Lạc Trừng không nhịn được thêm một câu nữa.
[Cam nhỏ: Anh định đưa ô cho em à?]
Chu Thời Duệ hoàn toàn không trả lời cậu.
Khoảng mười phút sau, Chu Thời Duệ mới nói:
[Xuống đi.]
!
Thật sự đến đây sao?!
Lạc Trừng suýt nhảy cẫng lên vì vui mừng, mưa to như vậy mà Chu Thời Duệ thực sự đến đưa ô cho cậu!
Cậu đã chuẩn bị chờ từ hai ba tiếng, nhìn thấy tin nhắn này, vội vã xuống lầu, từ xa đã thấy Chu Thời Duệ.
Cậu muốn chạy ngay về phía anh, nhưng lại cố gắng giữ bước chân chậm lại.
Đúng vậy, cậu hiện tại là một người vì bạn trai không trả lời chúc ngủ ngon mà tức giận, cậu phải làm ra vẻ lạnh lùng, phải có vẻ không vui, nhất định không được để lộ chân tướng!
“Anh đến rồi.” Lạc Trừng đi tới, cổ họng hơi khàn một chút, nói không tự nhiên, “Anh đến làm gì?”
Chu Thời Duệ cúi đầu: “Em không về sao?”
“Em muốn về.” Lạc Trừng nói một cách lúng túng, “Không phải anh chán em sao? Sao còn đưa ô cho em?”
Chu Thời Duệ nghĩ rằng anh chỉ cần giữ khoảng cách gần với Lạc Trừng, nhưng không có nghĩa là nhìn cậu đứng dưới mưa, bị ốm.
Anh có chút không hiểu: “Gì?”
Lạc Trừng hít một hơi sâu, nói một cách cứng rắn: “Em không cần ô của anh, anh đi đi!”
Giọng cậu không lớn không nhỏ, nhưng đầy khí thế, lập tức không khí trở nên lạnh lẽo.
Lạc Trừng vừa hét xong, cơn thịnh nộ đã qua đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, không khỏi lén lút liếc nhìn Chu Thời Duệ.
... Chu Thời Duệ sẽ không thật sự nghe theo lời cậu và rời đi chứ? Đừng, đừng, cậu chỉ đùa thôi mà! Xin hãy! Nếu phải đi, làm ơn để lại cái ô nhé!!
Lạc Trừng trong lòng thì gào thét lặng lẽ, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng.
Chu Thời Duệ hạ mắt nhìn cậu, Lạc Trừng cúi đầu, không thể thấy rõ biểu cảm, đôi môi và mũi đều đỏ, trông có vẻ như rất tủi thân.
Chu Thời Duệ nhíu mày, không hiểu vì sao cậu lại tủi thân vì sự thay đổi của anh, anh đưa tay nắm lấy cổ tay Lạc Trừng, kéo cậu lại gần.
Lạc Trừng nghĩ rằng phải làm cho kịch bản thật trọn vẹn, vùng vẫy vài cái, nhưng Chu Thời Duệ mạnh mẽ quá, cậu không thể thoát ra được.
Chu Thời Duệ hoàn toàn chắc chắn rằng Lạc Trừng đang giận dỗi. Bởi vì thái độ lạnh nhạt của anh, trời mưa to, anh sợ Lạc Trừng sẽ chạy ra ngoài, vì vậy anh ngừng lại một chút, tự động giảm nhẹ giọng: “Tôi không đi, chúng ta sẽ dùng ô về.”
Lạc Trừng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, rồi ngay lập tức hạ thấp biểu cảm: “Tay em lạnh, không muốn cầm ô.”
“Tôi cầm ô.” Chu Thời Duệ nói, “Đủ cho cả hai chúng ta.”
Lạc Trừng hơi ngừng lại, lấy thêm một chút: “Vậy, vậy anh sưởi ấm tay em đi, đứng ở đây lâu quá, emlạnh lắm.”
Chu Thời Duệ dừng lại một chút, rồi bình tĩnh mở túi áo khoác của mình: “Để vào đây sưởi ấm… Lạc Trừng, ngoan.”
Lạc Trừng cảm thấy mặt hơi nóng vì câu “ngoan” của anh, không còn muốn làm bộ nữa, cậu đưa tay trái vào trong túi áo.
Chu Thời Duệ thấy cậu cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, mở ô ra, giơ lên trên đầu: “Đi thôi.”
Mưa rơi rất lớn, một tay Lạc Trừng giữ trong túi áo của Chu Thời Duệ, thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, tay còn lại thì thả xuống, cố gắng giữ sát cơ thể.
Ô rất lớn, nhưng hai người đàn ông cùng dùng vẫn có vẻ hơi nhỏ, Lạc Trừng lén lút nghiêng về phía Chu Thời Duệ.