Chương 2

Cận Liên Sâm chán ghét nhìn đi chỗ khác, trong ánh mắt hiện lên sự ghê tởm nhưng yết hầu lại nhẹ nhàng nhúc nhích một cái.

Hạ Dĩ Mạt cũng chú ý đến điều này, cô mỉm cười ghé vào ngực của anh, để làn da của bọn họ tiếp tục dán sát vào nhau, đôi môi của cô di chuyển về nơi chốn đang nhấp nhô từng chút một.

Hầu kết của người đàn ông giống như một hạt cườm, trông cực kỳ gợi cảm, ánh mắt cô si mê nhìn anh, rồi cẩn thận vuốt ve hạt châu kia.

Môi của cô kề sát hạt châu , trên dưới mυ"ŧ vào ngậm cắn.

Cận Liên Sâm bị cánh môi mềm mại của cô mυ"ŧ vào khiến da đầu tê dại, dưới thân ẩn ẩn nổi lên phản ứng.

“Anh ơi, ngực em có to không? Có làm anh hài lòng không?”

Bên này cô bận cắn nuốt hạt châu của người đàn ông bên kia lại bận trêu chọc thần kinh của anh , hành động giống như một người phụ nữ phóng đãng.

Cận Liên Sâm nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái trong lúc nhất thời đột nhiên thất thần.

Tại sao trước đây anh không nhận ra cô gái này lại đẹp như vậy.

Hạ Dĩ Mạt sững sờ nhìn người đàn ông, trực tiếp đưa đầṳ ѵú của mình vào miệng hắn, vừa để anh mυ"ŧ lấy cô, vừa vặn vẹo cơ thể, toàn thân kiều diễm ướŧ áŧ đến mức khiến người ta mê mẩn.

Nhìn thấy bộ ngực đồ sộ của cô, Cận Liên Sâm không khỏi cắn một miếng, hương vị sữa tràn ngập trong khoang miệng khiến anh có chút ngây người.

“Anh ơi, vυ" của em có ngon không?”

“Ưm… Anh cắn người ta thật thoải mái…”

Tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mỹ của cô vừa mềm mại lại khe khẽ, cảm nhận phía dưới anh hung hăng cứng rắn.

Hạ Dĩ Mạt vốn dĩ đã nằm trên người anh, vì vậy, phản ứng của anh cô nắm rõ trong lòng bàn tay.

Cô mỉm cười và đưa bàn tay về phía đũng quần của anh, xoa bóp vùng cứng vài lần.

“Anh à, nơi này thật cứng!”

“Anh cũng rất muốn em phải không?”

Toàn thân Cận Liên Sâm mềm nhũn khi bị ngón tay cô chạm vào, vật cứng dưới thân lại rít gào một tiếng.

Anh luôn là một người giữ mình trong sạch và có kỷ luật, hiếm khi có lúc không nhịn được, nhất định thuốc mà cô gái này cho anh uống chắc chắn đã phát tác.

“Hạ Dĩ Mạt, cởi dây cho tôi trước, nếu không chúng ta sẽ không thể vui vẻ, phải không?”

Thấy sự dịu dàng đột ngột của người đàn ông, Hạ Dĩ Mạt tiếp tục mỉm cười xoa nắn vật cứng rắn của anh, như thể cô hoàn toàn không để lời nói của anh vào tai.

“Nhỡ đâu anh lại bỏ chạy sau khi tháo dây thừng thì sao?”

“Bằng không cứ chờ đến khi côn ŧᏂịŧ đâm thọc vào hoa huyệt của em, lúc đấy cởi dây cho anh cũng không muộn.”

“Như vậy cũng coi như chúng ta chơi trò chơi tình thú đi.”