Chương 37: Chỉ như này

Có 66 cột câu hỏi, một nửa trong số đó là câu hỏi Khoa học tự nhiên, mà Cảnh Bội lại chỉ làm những câu hỏi Khoa học tự nhiên, nói cách khác, mấy cái cột câu hỏi này đều đã bị đổi qua rất nhiều lần, giáo viên vừa thay đổi câu hỏi, cô liền chạy đến làm, vừa thay đổi, cô lại làm tiếp, không có một câu hỏi Khoa học tự nhiên nào có thể tồn tại trên cột câu hỏi quá một giờ.

Các giáo viên Khoa học tự nhiên bị cô nhắm tới đều phải vắt óc nghĩ câu hỏi, kết quả là bây giờ, tất cả các giáo viên đằng sau cột câu hỏi thực sự không thể nghĩ ra câu hỏi nữa, lại bị cô khıêυ khí©h "Chỉ như này".

Đây là khıêυ khí©h đúng không, tuyệt đối là khıêυ khí©h! ! !

Những học sinh đang xem tạo ra đủ loại âm thanh khác nhau khi nghe, đầu gối suýt nữa quỳ xuống.

"Quá, quá tuyệt vời.."

"Kẻ mạnh thật đáng sợ!"

"Cô ấy rõ ràng còn chưa làm đủ!"

"Tôi thật đói bụng, nhưng là kí©h thí©ɧ quá rồi, tôi không muốn đi ăn cơm..."

Các giáo viên làm việc tại Học viện 12 con giáp, có người nào không phải học bá trong miệng của các bạn học thời điểm còn đang học, có người nào không phải là tài tử tài nữ Khoa học tự nhiên xuất chúng nhất? Làm thế nào mà có thể chịu được điều này? Lập tức đến phòng làm việc cùng nhau ra câu hỏi, đáng giận, không tin không làm khó được cô!

Bây giờ thì tốt rồi, bởi vì các giáo viên hợp tác, nên Cảnh Bội không cần phải đi xe điện của trường để chạy qua chạy lại giữa các cột câu hỏi, trực tiếp đứng ở cột câu hỏi trước mặt này chờ ra câu hỏi là được.

Ngay sau đó không lâu, trên cột câu hỏi xuất hiện một câu hỏi toán học mới.

Cảnh Bội nhìn chằm chằm vào câu hỏi này một lúc, rồi thở dài một hơi.

Như thế nào? ! Làm khó cô rồi đi! ! Các giáo viên trong văn phòng đều nở một nụ cười xấu xa như những nhân vật phản diện.

"Hy vọng sẽ có một câu hỏi mới mẻ và khó khăn hơn một chút, mặc dù tôi muốn thêm điểm, nhưng làm những câu hỏi dễ thật sự nhàm chán." Cảnh Bội phàn nàn nói. Cô rất ưa thích làm các câu hỏi Khoa học tự nhiên, nhưng nếu quá đơn giản cô sẽ không muốn làm, bởi vậy trước kia khi đi học, cô thường nộp giấy trắng trong các kỳ thi, tại nhiều kỳ thi cô chỉ làm câu hỏi cuối cùng của đề thi.

Mà bây giờ muốn thêm điểm, các câu hỏi đơn giản cũng chỉ có thể chịu đựng sự nhàm chán mà trả lời.

Cảnh Bội trông rất miễn cưỡng mà cầm bút tiếp tục trả lời câu hỏi.

"A!" Các giáo viên đều ngẩng mặt kêu dài, như thể họ sắp vượt qua.

Chờ Cảnh Bội trả lời xong câu hỏi này, lại muốn các giáo viên tiếp tục suy nghĩ câu hỏi, trong đám đông có một người đàn ông bước ra

"Bạn học Long Cẩm, không bằng nghỉ trước trước một chút đi." Anh ta bất lực nói.

Giáo viên Ôn, goodjob! Các giáo viên trong văn phòng đang điên cuồng hét lên trong lòng, bọn họ cần một ít thời gian để đầu óc tỉnh táo lại.

Cảnh Bội quay đầu, đánh giá người đàn ông trước mặt này, người này khí chất ôn tồn lễ độ, khoảng chừng ba mươi tuổi, mái tóc màu nâu ấm áp và bồng bềnh, áo sơ mi xanh bình thường mặc cùng quần tây đen ở trên người anh ta không hề có dáng vẻ quê mùa, ngược lại đầu mũi dường như ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ.

"Tôi tên Ôn Vũ Huyền, là giáo viên lớp 7, tôi là giáo viên môn Lịch sử. Tôi sẽ đưa em đến căn tin để dùng bữa, nghỉ ngơi một chút rồi quay lại làm các câu hỏi sau, em cảm thấy như thế nào? Mặc dù là người lai, nhưng một ngày ba bữa cơm không đúng thời gian cũng sẽ đau dạ dày đó." Anh ta nói tiếp.