Chương 9

Tu La ho nhẹ một tiếng, che dấu sự thất thố của mình: “Không ngờ hôm nay gặp được người như công tử, nếu không phải công tử ở đây, chỉ sợ hôm nay ta bị bọn họ bắt đi rồi...”

Nhìn Lưu Trọng Chiếu, Tu La cuối cùng cũng nghĩ ra cách đối phó với Trịnh Đắc Xương.

Bên cạnh đang truyền đến tiếng Tần Sơn nổi giận gào thét: “Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua! Hôm nay nếu ngươi không nhận sai với Tiểu Ngũ, trong vòng ba ngày ta muốn cái chân của con trai người!”

Nhìn thấy Tần Sơn nổi trận lôi đình, chỉ lo mắng Trịnh Đắc Xương, Tu La vội vàng tiến lên.

“Tần nhị thúc, còn gã Chu công tử gì đó nữa! Nàng chỉ về phía Chu công tử ngã trên mặt đất bị Tần Sơn bỏ qua, mặt lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Tên lưu manh này...”

Nàng lau đi giọt nước mắt hoàn toàn không tồn tại: “Hắn đâu phải là Chu công tử gì? Vài ngày trước con đã gặp hắn. Hắn là Lưu Nhị suốt ngày chơi bời lêu lỏng, hay ăn cắp đồ của người khác...”

“Gã Lưu Nhị này không những thích trộm đồ của người khác, mà còn thường xuyên cưỡng đoạt dân nữ nhà lành bán cho Tần Lâu Các. Thủ đoạn quen thuộc của bọn chúng chính là giả vờ nhận nhầm người, trước tiên đánh bất tỉnh nạn nhân, sau đó nhân cơ hội bắt đi bán sang nơi khác! Con nghi ngờ vừa rồi bọn chúng chính là định tái diễn trò cũ. Nếu không nhờ vị Lưu công tử này, sợ là bây giờ con đã bị bọn chúng bắt đi rồi!”

“Cái gì?” Trịnh Đắc Xương không ngờ rằng Tu La lại có thể trực tiếp chỉ ra thân phận thật sự của Chu công tử, sắc mặt kinh ngạc của gã tái nhợt.

“Con nói cái gì? Đây là Lưu Nhị? Hắn muốn bắt cóc con ư?” Tần Sơn cưng Tu La như con gái nghe được thì không nhịn được nữa, ông gầm lên như khủng long bạo chúa xông về phía Lưu Nhị, tay đấm chân đá vào gã.

Tiếng kêu thảm thiết của Lưu Nhị liên tiếp vang lên. Những người đi theo Lưu Nhị, ai nấy đều sợ tới mức cả người run rẩy, bò trên mặt đất muốn chạy ra ngoài, nhưng bị nhóm nha dịch lần lượt ném trở lại.

Tu La nhìn Trịnh Đắc Xương đang vô cùng sợ hãi, cao giọng nói: “Ngày đó, ta nhìn thấy Lưu Nhị và người giúp việc của tiệm cầm đồ nhà họ Vương khoe khoang, nói một tháng trước hắn có được một cái gối làm bằng ngọc...... người giúp việc của tiệm cầm đồ nhà họ Vương vẫn không tin, hắn liền thề thốt, đưa gối đầu cho người trong tiệm của nhà họ Vương, để người làm trong tiệm cầm đồ xem...... Người như hắn, sao có thể là công tử nhà giàu đến tử Chu Tiên trấn?”

Gối ngọc?

Lưu Trọng Chiếu biến sắc, nháy mắt về phía trái phải, nhóm hộ vệ lập tức tản ra, bao vây đám đông.

Vào lúc này, Trịnh Đắc Xương đang đứng trong đám đông, bị mấy câu nói này của Tu La làm cho chấn động, toàn thân run rẩy.

Hắn không ngờ rằng Tu La đã gặp Lưu Nhị.

Hơn nữa còn ở ngoài cửa tiệm cầm đồ của nhà họ Vương.

Chẳng lẽ, ả ta biết được gì rồi? Ả Tu La này không thể lưu lại.

Lúc này Trịnh Đắc Xương đã nổi lên sát tâm.