Chương 51: Bắt Tu La cho ta

Người va chạm với nàng không may mắn như vậy, người nọ đau đớn rơi xuống đất, lăn mấy vòng liên tiếp mới chật vật bò dậy.

“Ngươi...” Người nọ ngẩng đầu, đang định tiếp tục chửi bới, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tu La, hắn đột nhiên sững sờ.

Tu La không để ý tới vẻ mặt của hắn, lạnh lùng nói: “Tôn giá rốt cuộc là có ý gì?”

Người đàn ông nhíu chặt lông mày: “Ngươi tên gì?”

Tu La nhíu mày: “Ta họ Tu, tên La!”

“Lão Tu là gì của ngươi?” Người đàn ông truy hỏi tiếp.

Tu La nhìn hắn một lúc mới nói: “Là cha ta!”

“Cha ngươi?” Người nọ lập tức ngây dại, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì. Qua một hồi lâu, hắn mới ngượng ngùng nói: “Ngươi sinh năm nào?”

“Chính Hòa năm đầu tiên!”

Người đàn ông nghe xong sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch, giọng run run: “Trên người ngươi có một thẻ bài trường mệnh đúng không?”

Tu La rũ mắt xuống đang tự hỏi người này là ai. Trên người nàng quả thật có một thẻ bài trường mệnh, mặt trên khắc bát tự và sinh thần của Nhậm La. Thẻ bài trường mệnh này đeo từ lúc nàng xuyên vào sách đến giờ chưa từng tháo xuống.

Sao người này biết được? Người này có liên quan gì đến Nhậm gia?

Nhưng nàng nhớ trong sách không có người như vậy tồn tại?

Bỗng đôi mắt của Tu La sáng lên.

Nàng nhớ ra người này là ai rồi! Trong sách có nhắc đến những dã nhân sống trên núi. Nhưng chỉ là mấy vai phụ nhỏ nên nàng không để ý lắm.

May mà trí nhớ của nàng hơn người nên cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của người này.

Nàng nghĩ tới đây thì xoay người lấy một sợi dây bạc có buộc thẻ bài trường mệnh trong cổ áo ra, hai tay đưa tới trước mặt người nọ.

Người đàn ông thẫn thờ nhìn tấm thẻ, biến sắc.

Phun ra một ngụm máu tươi...

Người nọ nói giọng chua xót: “Ta không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy thẻ bài trường mệnh này.”

“Người là Minh thúc!” Tu La khẽ thở dài.

Là Nhậm Minh!

Ông ấy là thân vệ của Nhậm Bỉnh Vinh, là cô nhi được Nhậm Bỉnh Vinh nhận nuôi khi đang trên đường hành quân. Sau khi Nhậm gia bị tàn sát, ông ấy thoát chết, trốn lên núi làm dã nhân.

“Là ta.” Giọng nói của Nhậm Minh trở nên nhu hòa, giống như gió xuân mơn trớn ngọn cây trong rừng: “Chúng ta trở về trước rồi hẵng nói!”

Tu La gật đầu, nhìn qua Chu Chính Nghĩa, ra hiệu đi theo Nhậm Minh.

Chu Chính Nghĩa cảm thấy khó hiểu, lúc đầu thấy hai người đánh nhau, tiếp theo lại biến thành nhận thân, cậu ta muốn nói gì đó nhưng nhịn xuống.

..........................

Khi vào núi, Tu La nhàn nhã như đi dạo. Lúc xuống núi, tâm sự lại nặng nề.

Trở lại thôn Cao Kiều, Tu La quăng mình lên giường, nhìn chằm chằm vào mạng nhện vừa mới kết thành trên nóc nhà ngẩn người.

Nàng luôn suy nghĩ về cốt truyện trong quyển sách! Trong quyển sách không mô tả nhiều về nơi ở của Nhậm Minh. Nhưng hôm nay sau khi nói chuyện với Nhậm Minh, nàng mới biết được.

Hóa ra người sát hại lão Tu là Nhậm Minh...

Năm đó Nhậm Minh vì trả thù cho Nhậm Bỉnh Vinh, đã đi ám sát Trương huyện lệnh, người đã phái nha dịch đi hỗ trợ quân đội niêm phong Nhậm gia. Ai có thể ngờ đến trong quá trình ám sát lão Tu đột nhiên xuất hiện.

Nhậm Minh bèn gϊếŧ chết lão Tu.

Sau khi gϊếŧ lão Tu, Nhậm Minh tiếp tục trở lại vùng núi làm dã nhân, chờ cơ hội trả thù.

Nàng từng thề với Nhậm La, nhất định sẽ tìm được hung thủ gϊếŧ lão Tu, trả thù thay cho ông ấy. Nhưng hôm nay, hung thủ gϊếŧ người ở ngay trước mặt, nàng lại không có cách nào xuống tay.

“Tiểu Ngũ tỷ, Tiểu Ngũ tỷ...”

Tu La đang nằm trên giường, bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa của Tiểu Niên ở bên ngoài.

“Tỷ mau ra đi, có chuyện rồi!”