Tu La xua tay: “Chỉ là một nha dịch nhỏ đi tuần trên đường phố mà thôi! Tại hạ họ Tu, nếu có việc gì, có thể đến huyện nha hoặc phường Sùng Nghĩa, hoặc trên đường Truy Phong này tìm ta.”
Nhìn thấy bọn họ giả vờ nói chuyện, Trịnh Đắc Xương tức giận kêu to. Người trông coi đạp một cước vào người gã, nhưng thật ra là điểm huyệt của gã: “Thành thật đi!”
Trịnh Đắc Xương bị điểm huyệt, cả người cứng đờ, chẳng thốt ra được lời nào.
“Gã họ Lưu này...” Tạm thời Lý Phong chưa nghĩ ra biện pháp làm thế nào để đưa mấy gã Lưu Nhị đi cùng.
Tu La nói giúp hắn: “Ta thấy Trịnh ban đầu không nói được nữa, có phải bị nội thương rồi hay không? Hay là như vầy đi, các huynh đưa đám Lưu Nhị theo, để bọn chúng theo hầu hạ bên người Trịnh Ban Đầu, Lưu Nhị là tên lưu manh, ở huyện Trường An này quen biết rất nhiều, nhiều mưu mô, các huynh có thể để gã làm chân chạy việc đưa tin gì đấy cho Trịnh gia...”
Những gì nàng nói thực ra là đang nhắc nhở Lý Phong, tuyệt đối không thể thả Lưu Nhị.
Lý Phong lập tức gật đầu: “Cô nói rất hợp lý! Tuy Trịnh Ban Đầu nợ huynh đệ chúng tôi mấy vạn tiền, nhưng cũng không đến nổi phải chết. Chúng tôi trói Trịnh Ban Đầu cũng không đúng. Như vầy đi, Lưu huynh đệ cùng chúng tôi trở về làm chứng. Chứng minh chúng tôi chỉ muốn tiền chứ không phải mạng người.”
Lưu Nhị tức đến choáng váng mặt mày.
Hai người lòng dạ đen tối này rõ ràng xem gã như kẻ ngốc! Đi theo mấy người này liệu gã còn sống được không?
Nhìn thấy mấy tráng hán đi tới xách đám người Lưu Nhị và Trịnh Đắc Xương bị trói lên, đưa bọn chúng rời đi, Tu La không khỏi thầm vui mừng
Lý Phong chắp tay với Tu La: “Tu Ngũ gia! Cáo từ.” Mới vừa rồi, hắn nghe Tần Sơn gọi Tu La là Tiểu Ngũ, hắn tạm thời gọi Tu La bằng tôn xưng này.
“Đi thong thả! Không tiễn, không tiễn.” Tu La mỉm cười chắp tay, ánh mắt rơi vào hướng Triệu huyện úy đã đi khuất.
Trong sách, sau khi Nhậm La rơi vào tay Triệu huyện úy, bị Triệu huyện úy dùng mọi cách tra tấn, gần như vô nhân tính...
Làm thế nào để trả thù thay Nhậm La đây? Nghĩ đến thôi là nàng đã tức giận vô cùng.
Tu La đè nén hận thù đang cuồn cuộn trong ngực, thầm nói: “Cô yên tâm đi, ta nhất định sẽ gϊếŧ chết gã Triệu huyện úy! Ta đọc một nửa quyển sách, cũng đã biết sau này nên làm như thế nào! Gϊếŧ một gã Triệu huyện úy chỉ là chuyện dễ dàng mà thôi. Nhưng cô muốn gã chết nhanh như vậy? Chết mà không đau đớn chút nào ư?”