Sau khi Thôn trưởng mắng xong, lại quay đến chỗ Phó Trường Ninh trấn an một trận, đảm bảo có ông ấy ở đây, ở thôn Lý gia này, nhất định không để cho nàng thua thiệt, lúc này mới rời đi.
Chuyện này truyền đi, người trong thôn đều chỉ trỏ Lý gia, ngoài mặt người Lý gia nén giận, cũng không nói đến chuyện nghỉ học nữa, Phó Trường Ninh cũng tiếp tục yên tĩnh đi đến học đường đọc sách.
Chẳng qua là, quan hệ với người Lý gia đã không còn được tự nhiên như trước nữa.
Trời sinh Phó Trường Ninh đã thông minh sớm, tính cách cũng không dịu dàng ngoan ngoãn như những tiểu cô nương khác, trái lại mang theo chút phản nghịch và cố chấp.
Mỗi lần người Lý gia phân phó nàng làm việc nàng đều không làm, bọn họ lập tức sẽ châm chọc nói nàng bất hiếu, nuôi mấy năm cũng không nuôi thành người tốt, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không giúp đỡ, đúng là đồ vô ơn tính tình máu lạnh trời sinh,...
Vào lúc này, Đại Chu là một nước lấy chữ hiếu làm đầu, trong thôn những người khác không biết chân tướng, có nhiều người cũng chỉ trỏ nàng.
Nếu là một tiểu cô nương khác, sớm đã bị tẩy não nghi ngờ có phải mình thật sự có vấn đề không.
Nhưng Phó Trường Ninh chưa bao giờ.
Nàng không sai, tất nhiên sai là người khác.
Phó Trường Ninh chín tuổi đã kiên định với suy nghĩ này, giống như một con sói con bị vứt bỏ ở nơi hoang dã, ai đối xử không tốt với nàng nàng sẽ hung hăng cắn trả lại.
Mỗi lần người Lý gia khi dễ nàng, hoặc là muốn làm chuyện xấu gì, nàng đều sẽ trả thù lại --- đột nhiên đạp trúng chuối té ngã gì đó, đột nhiên đang thái rau bị cắt trúng tay, ghế gỗ đã làm xong lại đột nhiên bị hư, người mua khăn trải giường tạm thời đổi ý,...
Tóm lại liên tục xui xẻo như thế làm cho phu thê Lý Tam Thắng nghi ngờ, có phải lời thề lúc trước ở trên linh đường ứng nghiệm, vừa nghĩ đến chuyện lão nhân kia đang ở trong chỗ tối nào đó nhìn chằm chằm vào bọn họ, không khỏi cảm thấy nổi da gà, cũng không dám làm khó Phó Trường Ninh nữa.
Phó Trường Ninh lại tự mình cảm thấy không có ý nghĩa, sau đó có suy nghĩ rời khỏi thôn Lý gia.
Tầm mắt quyết định số mệnh.
Những người này không nhớ ân huệ của Phó lão sao?
Tất nhiên là nhớ.
Nhưng chuyện này cũng không làm cho bọn họ thay đổi quan niệm nữ tử nên đàng hoàng ở nhà làm việc, cấp kê lập gia đình phục vụ cha mẹ chồng.
Bọn họ cũng không cảm thấy hành động của nhà Lý gia là quá đáng, tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy đây là vong ân phụ nghĩa, nhiều lắm cũng chỉ phê bình một chút rồi thôi. Trái lại, nếu như nàng có chút bất hiếu nào, sẽ trở thành đối tượng bị người ta chỉ trích.
Ngay cả thôn trưởng, theo thời gian tuổi nàng càng lớn, cũng muốn nói lại thôi, vẫn cứ khuyên nàng ngoan ngoãn nghe lời một chút, phải có bộ dạng cô nương nên có.
Phó Trường Ninh cảm ơn sự hiền lành và công chính của ông, nhưng không hề nhớ nhung.
Thôn Lý gia không có gia gia cũng không đáng để cho nàng phải lưu luyến.
Nàng cũng không muốn ở lại trong hoàn cảnh thế này.
Tiểu cô nương còn chưa được mười tuổi, đã muốn rời khỏi cố hương, độc lập sinh tồn, ở trong mắt mọi người, không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Phải biết, tuy Đại Chu không nội loạn, nhưng tuyệt đối cũng không phải thái bình thịnh thế, đương kim thánh thương u mê đạo Hoàng Lão*, mặc kệ mọi chuyện đã lâu. Một tiểu cô nương tay trói gà không chặt muốn đi ra ngoài, sợ là chưa đi ra khỏi trấn, đã bị buôn người bắt đi.
*Đạo Hoàng Lão: Là học phái hoàng đế kết hợp với học phái Lão tử.
Chứ đừng nói đến chuyện ăn ở cơ bản nhất, cũng là một vấn đề khó khăn.
Nhưng chuyện ăn ở đối với Phó Trường Ninh mà nói, trái lại không khó, nàng thật sự có rất nhiều cách, cầm vật gia gia để lại lặng lẽ rời khỏi thôn Lý gia, mà không kinh động đến bất kỳ người nào.
Từ trước đến nay trói buộc Phó Trường Ninh không rời đi chính là vấn đề sẽ bị bọn buôn người bắt.