Lúc này, một nhà Lý thẩm đứng lên, mượn một chút quan hệ bà con xa tám cây gậy cũng đánh không tới, ôm Phó Trường Ninh đang ngơ ngác bi thương khóc lóc "Cháu gái đang thương của ta", cũng ngay trước mặt bài vị của gia gia và người đến chia buồn thề rằng, nhất định sẽ nuôi nàng lớn lên thành người thật tốt.
Cho nên qua một trận khóc lóc thề thốt như vậy, được quyền nuôi dưỡng Phó Trường Ninh.
Thôn trưởng vì thế còn cố ý gọi Phó Trường Ninh trấn an một trận, nói chi phí sinh hoạt của nàng đã đưa cho phu thê Lý gia, ông ấy còn làm chủ đưa thêm một trăm lượng bạc tiền nuôi dưỡng, để cho nàng yên tâm sống ở Lý gia, không cần cảm thấy mình thấp hèn ăn nhờ ở đậu.
Phải biết, cuộc sống dân chúng ở Đại Chu, một nhà bốn người, chi tiêu một năm không có thu nhập gì cũng không tới gần năm lượng, một trăm lượng này đủ để Lý gia kiếm đến hai mươi năm mới có.
Số tiền nuôi dưỡng này, không thể nóilà ít được.
Trừ chuyện này ra, tiền học phí bút mực của Phó Trường Ninh, cũng là dùng tiền trước kia gia gia để lại, nếu không đủ, đi tìm thôn trường chi tiền mua cũng được, chưa bao giờ dùng một chút nào của Lý gia.
Nói khó nghe, tuy Lý gia có công ơn nuôi dưỡng nàng, nhưng lúc trước chỉ là một trận mua bán mà thôi.
Nàng không hề nợ gì bọn họ cả.
Côи ŧɧịt̠ cười nhất chính là, sau khi Phó Trường Ninh tỉnh táo lại, suy nghĩ thật lâu, cũng không xé rách da mặt với người Lý gia, không tính toán quá nhiều, nhưng người Lý gia bởi vì nàng từ chối tiếp tục xin nghỉ, dứt khoát nói ra ý đồ của mình.
"Nữ tử lại không cần làm quan, cần gì phải đọc sách nhiều như vậy? Ta nghe ca ca của ngươi nói thành tích của ngươi không tệ, đã biết rất nhiều chữ rồi, vậy thì đã đủ, cũng không uổng phí hai năm qua chúng ta khổ sở nuôi dưỡng ngươi, cuối cùng cũng không phụ lòng mong dợi của Phó lão. Sau này không bằng ngươi cứ ở nhà chăm sóc cho đệ đệ, nhân tiện chia sẻ chút việc nhà cho thẩm thẩm."
Lý thẩm tiếp tục nói thẳng: "Chúng ta nhận nuôi ngươi hai năm, sợ ngươi đau lòng, ngay cả chuyện bảo ngươi gọi chúng ta một tiếng cha nương cũng chưa từng nói, để tùy ngươi kêu thúc thẩm, về chuyện ăn mặc cũng chưa từng khắc khe gì ngươi, ngươi sờ lương tâm của mình thử đi, chúng ta có làm gì có lỗi với ngươi không?"
Thật sự quá buồn cười!
Nàng không lo ăn mặc, chẳng lẽ không phải vì do tiền gia gia nàng để lại sao?
Ngay cả phòng bây giờ nàng ở, cuộc sống dư dả của Lý gia, cái nào không phải là dựa vào 100 lượng bạc nuôi dưỡng của gia gia để lại! Bọn họ cho rằng bọn họ không nói, nàng cũng không biết sao?
Rõ ràng ngày thường chính là những khuôn mặt thân thiết quen thuộc, trong nháy mắt đó, Phó Trường Ninh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Tức giận đến tận tim, đồng thời còn có chút muốn khóc.
Nhưng cũng có thể vì vốn dĩ tình cách của nàng đã máu lạnh, chút muốn khóc kia nhanh chóng biến mất, nàng vô cùng tĩnh táo dùng ngôn ngữ chọc giận bọn họ, buộc đám người Lý gia nói ra lời càng khó nghe hơn.
Bạn nhỏ được nàng nhờ đi tìm thôn trưởng đến đúng lúc tới, thôn trưởng thở hổn hển đến cửa, lập tức thấy nam nhân Lý gia thẹn quá hóa giận muốn vươn tay đánh Phó Trường Ninh, trong nháy mắt lửa giận vọt lên: "Lý Tam Thắng, ngươi muốn làm gì?!"
Một tiếng này, giống như tiếng sấm, làm cho tất cả người trong nhà đều giật mình. Chủ gia đình Lý gia Lý Tam Thắng nhìn tay mình, vội vàng rụt về.
Thôn trưởng bước nhanh vào, chỉ vào lỗ mũi của bọn họ mắng thật to, mắng Lý Tam Thắng lương tâm bị chó ăn, quên mất năm đó Phó lão chữa bệnh bị rắn độc cắn cho gã như thế nào, mắng bọn họ nhận được tiền nuôi dưỡng thì trở mặt không nhận người, còn không bằng cứt chó đầu thôn.
Phu thê Lý gia bị mắng máu chó đầy đầu, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.