Chương 5

Mà những quyển sách này, chính là đường ra của nàng.

Đây là một bí mật vô tình mà Phó Trường Ninh phát hiện ra được.

Sách vở đều có linh

Chuyện này còn phải nói từ hai năm trước.

Đó là lúc Lý gia nhận nuôi nàng lần đầu tiên mượn cớ ngày mùa bận rộn, công việc nhà không có người làm, để cho Phó Trường Ninh xin nghỉ với học đường, về nhà giúp đỡ chăm sóc đệ đệ và làm việc nhà.

Lúc đó Phó Trường Ninh mới chín tuổi, mặc dù thông minh nhưng cũng không ý thức được hàm nghĩa trong lời nói này, tự nghĩ mình ở Lý gia áo cơm không lo, tất nhiên có nghĩa vụ giúp đỡ làm chút chuyện nhỏ khi rảnh rỗi, hơn nữa bài vở của học đường đều dễ, nàng có thể tự học được.

Cho đến lần thứ hai, lần thứ ba...

Trong vòng ngắn ngủi nửa tháng, nàng đã phải xin nghỉ bốn lần.

Trong học đường bạn tốt nhất chơi với nàng, than phiền: “A Ninh mỗi ngày ngươi trở về sớm như vậy làm gì, mấy ngày trước ta đi lên trấn còn thấy ca ca tỷ tỷ long phượng thai Lý gia chơi ở nhà cô bọn họ nữa, thật sự bận rộn như vậy sao?"

Phó Trường Ninh hơi kinh ngạc.



Rõ ràng Lý thẩm nói với nàng, mỗi ngày bọn họ đều đi sớm về trễ, là đang thu hoạch lương thực!

Phó Trường Ninh hiểu chuyện, nhưng cũng không ngốc. Vào sáng sớm khi Lý Thẩm kêu nàng ở nhà giúp đỡ lần thứ ba, nàng đã ý thức được chuyện không ổn.

Mọi việc đều có giới hạn của nó, một lần hai lần thì được, nhiều lần sẽ làm cho người ta khó trách khỏi sẽ xem như thói quen, đến lúc đó, chuyện này sẽ trở thành nghĩa vụ của nàng.

Chẳng qua từ nhỏ nàng đã thiếu đi tình yêu thương của nữ trưởng bối, khó trách có mấy phần tình cảm đứa trẻ đối với nương với Lý Thẩm, thấy bà ta nói rất đáng thương, lòng mềm nhũn, lúc ấy nhắm mắt đồng ý.

Lúc này phát hiện mình bị lừa, ngoài mặt mỉm cười nói không sao với bạn của mình, trong lòng thì vô cùng tức giận.

Tại sao nàng lại tức giận, mặc dù Lý gia nhận nuôi nàng, nhưng nàng không hề thiếu nợ bọn họ cái gì.

Lúc trước gia gia đột nhiên qua đời, nhưng khi gia gia còn sống là thần y nổi tiếng mười dặm tám thôi, lại kiêm tài trí uyên bác, ngay cả phu tử trong thôn cũng từng được ông chỉ dạy, tất nhiên Phó gia cũng không phải nhà nghèo khó gì, Phó Trường Ninh càng không phải là cô nhi không có nơi nào dựa vào.

Chẳng qua lúc gia gia đi Phó Trường Ninh mới 9 tuổi, theo như luật pháp Đại Chu, con gái một chưa thành niên chưa thành thân không thể kế thừa gia sản. Mà ở thôn Lý gia này Phó gia lại không có họ hàng trực hệ, chỉ có bà con xa, cho nên tài sản bị giao cho thôn giữ, đợi nàng cập kê thì trả lại cho nàng.

Còn về Phó Trường Ninh, tiểu cô nương 9 tuổi, tất nhiên không có cách nào sinh tồn độc lập được.