Chương 4

Trần phu tử hơi chấn động một chút, cũng không để ý đến lời chọc ghẹo trước của nàng, uống một hơi cạn sách chén trà thuốc, mới nói: "Con có lòng."

Khi còn bé có một lần ông rơi xuống nước vào mùa đông, từ đó về sau, bắt đầu mùa đông hai chân sẽ thường xuyên đau đớn khó nhịn, chuyện này rất ít người biết, chỉ lúc Phó lão còn trên đời, khi dạy học cho ông, từng viết toa thuốc cho ông.

Lúc đó Phó Trường Ninh cũng chỉ ba bốn tuổi thôi, ngồi ở một bên chơi chuồn chuồn tre, ông vẫn cho rằng khi đó Phó Trường Ninh nghe không hiểu bọn họ nói gì, ai ngờ nàng lại nhớ, còn nhớ đến bây giờ.

Nghiêm chỉnh mà nói, quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết.

Sau khi Phó lão qua đời, thân là cháu gái của ông lão, Phó Trường Ninh được một gia đình trong thôn thu nuôi. Mà ông vì được Phó lão dạy dỗ, cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này.

Ở chỗ này làm phu tử dạy học, vừa là báo ân, cũng vừa là giấu nghề trốn tránh.

Trừ lúc đi học, trong ngày thường, hai người cũng chưa từng tiếp xúc nhiều.

Chẳng qua năm trước một lần đến đây tìm tàng thư, thấy tiểu cô nương đang ở khắp nơi tìm điển tích đạo gia, vì thế giới thiệu mấy cuốn sách cho nàng, dần dần hai người mới có chút giao tình.

Trà thuốc này làm ra không hề dễ dàng, trong đó cần rất nhiều công đoạn nhỏ, ít nhất cũng phải mất mấy tháng, chứ đừng nói đến chuyện lên núi tìm thảo dược, chính là một chuyện vô cùng vất vả nguy hiểm...

Phó Trường Ninh hơi cắt ngang lời của ông, giọng nói tuy ngây thơ, nhưng rất là kiên định: “Phu tử, ai đối với con tốt, trong lòng của con đều hiểu rõ. Quân anh minh chăm lo đất nước, tướng sĩ mới tận trung bảo vệ đất nước. Tuy con không phải là tướng sĩ, nhưng cũng biết đạo lý tri ân báo đáp.” Nàng nói xong, đưa túi trà và toa thuốc cho ông, sau đó mở to mắt nói.



"Phu tử, có thể là con hẹp hòi, nhưng trà thuốc này ngài cầm uống một mình đi, nếu như muốn giữ lại chia sẻ cho Lý phu tử, con sẽ tức giận lắm."

Trong nháy mắt bầu không khí hơi đè nén đã biến mất, Trần phu tử bật cười: "Đó là tất nhiên, đồ của con, tất nhiên do con quyết định."

Sau khi Trần phu tử rời đi, Phó Trường Ninh ngồi trước bàn dài, xoa mặt cho tĩnh táo, mài mực, chuẩn bị sao chép sách.

Từ nhỏ nàng đã có trí nhớ vượt qua người thường, đứa trẻ khác học thuộc lòng, nàng chỉ cần nhìn hai lần, có thể khắc chúng vào đầu, quyển "Dịch học Tam giải” này cũng là như vậy.

Đối với nàng mà nói, sao chép sách chỉ là một quá trình để cho nàng càng khắc sâu nội dung trong trí nhớ mà thôi.

Sau khi gia gia mất, trong một khoảng thời gian rất dài, nàng không thích ứng được, luôn cảm thấy đẩy cửa vào nhà gia gia vẫn còn ở chỗ đó, xem sách thuốc, cười gọi nàng: “A Ninh nhanh vào phòng, trên bàn là đậu hủ ngọt giữ lại cho con đó."

Nhưng sự thật là, không một ai có thể tỉ mỉ chu đáo đối với nàng như gia gia.

Người nhà bây giờ, hai năm trước gia gia mới mất, trái lại đối với nàng cũng không tệ.

Nhưng hôm nay... Thôi không cần nhắc nữa.

Nàng không biết là lòng người sẽ thay đổi hay là do tính cách của nàng không được người ta yêu thích, nhưng từ nhỏ gia gia đã dạy nàng, cháu gái bảo bối của ông, không phải sinh ra để người khác khi dễ, nàng cũng không phải là người dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, cái nhà này không thể tiếp tục ở được nữa, tất nhiên nàng phải tìm kiếm đường ra cho mình.