Chương 1

"Đạo đại học, tồn tại ở đạo đức, tồn tại ở thân dân, dừng lại ở chí thiện..."

Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên, cuối cùng Trần phu tử xụ mặt dựa vào trước bàn dài bên cạnh cửa sổ, dùng quyển sách đã được cuộn gõ lên bàn.

"Cộc cộc---" Bàn gỗ lùn không cũ không mới bị gõ như vậy, vốn dĩ chân bàn không thăng bằng nhất thời lung lay, rầm một cái, quyển sách đang đứng dựa ngã xuống lộ ra khuôn mặt thiếu nữ đang chống đầu ngủ say.

Trần phu tử hít một hơi thật sâu, không nhịn được cảm xúc trong lòng nữa.

"Phó Trường Ninh!"

Trong nháy mắt học đường yên tĩnh trở lại, Phó Trường Ninh cũng tỉnh lại từ trong mộng đẹp, mắt còn chưa mở nhưng cơ thể đã đứng lên, giọng nói trong trẻo tốc độ nói chuyện cực nhanh.

"Từ thiên tử cho đến thứ dân, tất cả phải tu thân làm gốc. Nếu không thể tu thân tốt, mà có thể trị quốc bình thiên hạ, đó là chuyện không thể..."

Học đường trở nên yên tĩnh, rồi sau đó bộc phát ra một trận cười to.

Bởi vì đoạn mà thiếu nữ đọc thuộc lòng, chính là nội dung phần tiếp theo mới vừa dừng lại của mọi người, không sai một chút nào.

Có học sinh thừa dịp ồn ào huýt sáo một cái.

"Lợi hại, Phó Trường Ninh!"

Trần phu tử vỗ bàn một cái: "Yên lặng! Những người còn lại tiếp tục đọc! Phó Trường Ninh--- theo ta ra ngoài!"

Lần này Phó Trường Ninh đã hoàn toàn thanh tỉnh.



Nàng xoa đầu tóc có chút loạn, ngoan ngoãn mang theo sách vỡ, đi theo Trần phu tử.

Tư thục trong thôn là xây dựng vào 11 năm trước, vào cửa là một bức bình phong, đi vào trong, dần dần chia ra làm hai con đường mòn, bên trái đi thông với tàng thư quán, bên phải chính là học đường.

Ở chính giữa, lúc trước chia ra làm nơi luyện tập sức khỏe cho mấy học sinh, mấy năm gần đây dần dần hoang phế. Sau đó, không biết nhà nào lanh mắt, phát hiện khối đất này thực vật hoa cỏ lớn lên nhanh, dứt khoát san bằng trồng lương thực, cũng tránh lãng phí một miếng đất tốt.

Lúc này đang là vụ cày bừa, Trần phu tử dẫn theo Phó Trường Ninh cẩn thận vòng qua mảnh ruộng mới cày bừa xong, đi đến tàng thư quán ở đối diện.

Mặc dù được gọi là tàng thư quán, thực tế chỉ là một căn nhà nhỏ không có gì đặc biệt, trên cửa sổ hai bên dán giấy trắng, bởi vì mấy năm không đổi, giấy trắng cũng đã không còn trắng nữa.

Trái lại bị bao trùm một tầng tro bụi đen thui, làm cho toàn bộ căn phòng đều tối om.

Phu tử ho khan một tiếng, mở cửa sổ, để cho ánh sáng tự nhiên chiếu vào phòng.

Phó Trường Ninh đi theo phía sau, tương đối tự giác mở cách cửa còn dư lại, dùng một cái cây chống cửa sổ.

Trong lúc nhất thời căn phòng sáng lên không ít.

Phu tử trợn mắt nhìn nàng một cái: "Sao lúc này trở nên thông minh rồi?" Nhưng cũng không tức giận giống như đám học sinh tưởng tượng kia.

"Chuyện ngủ gà ngủ gật trong lớp đến lần này ta đã bắt được ba lần rồi, hai lần trước ta cũng chỉ hơi nhắc nhở, cũng không so đo quá nhiều. Chẳng qua mọi việc đều phải có giới hạn, không có quy củ sẽ không thành tiêu chuẩn, Trường Ninh, con có biết đạo lý này không?"

Phó Trường Ninh đứng đàng hoàng ngay ngắn, pha một bình trà cho ông.