Dương Gia Nghi trầm trọng: "Bác mở nắp sọt của cháu để làm gì?"
"Coi một chút cũng không được nữa!"
"Đồ của cháu, bác chưa hỏi ý cháu mà tự tiện như của mình vậy ạ?"
Thấy hai người giằng co, những người khác can ngăn. Dương Gia Nghi thấy chuyện này là chuyện nhỏ nên buông tay, tha cho bà ấy.
Giờ nhìn kỹ lại, thảo nào cô cảm thấy quen quen, bác gái này chính là người khiến thím Lan bị thương hôm qua đây mà, thật là đáng ghét.
Cô kéo cái sọt sát vào chân mình, mặc kệ bà ta nhỏ giọng lẩm bẩm. Trên xe ai cũng hiểu Dương Gia Nghi không dễ chọc nên chẳng dám nói gì. Bầu không khí tĩnh lặng đến nặng trĩu.
Xe đến cửa huyện thì dừng lại. Dương Gia Nghi cõng sọt trên lưng, dò hỏi vài người mới mò được đến nhà của Lê Thuỳ.
Đây là một khu nhà tường được xây giống hệt nhau, nhìn trông giống chung cư của đời sau, điểm khác là chỉ có hai tầng.
Nhà của Lê Thuỳ ở tầng hai.
Dương Gia Nghi gõ cửa. Xung quanh có mấy bác gái ló đầu ngóng chuyện.
"Cháu tìm ai?"
"Dạ cháu tìm nhà chị Thuỳ ạ."
"Nhà đó đúng rồi đó. Mà cháu là gì của nó?"
"Cháu là em bà con với chị ấy ạ."
"Vậy à, cháu đến đây có chuyện gì không?"
"Cháu đến để thăm gia đình chị ấy ạ."
Khúc sau, bác gái nọ còn muốn hỏi gì nữa thì cánh cửa trước mặt Dương Gia Nghi được mở ra, phía sau là một người phụ nữ tuổi hơn năm mươi, chắc là mẹ ruột của Lê Thuỳ, thấy cô thì nở nụ cười rất thân thiện.
"Vào đi cháu."
"Dạ."
Nhà này không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Ánh sáng khá tốt. Trong phòng khách đặt một chiếc giường, mẹ chồng Lê Thuỳ đang ngồi trên đấy cùng với đứa bé trai tầm hai tháng tuổi. Mới có một ngày mà bà ấy đã xuất viện đi về rồi, có lẽ vì không có người chăm, con trai con dâu còn phải đi làm.
Dương Gia Nghi hơi chần chừ: "Chị Thuỳ đâu rồi bác?"
Mẹ Lê Thuỳ đáp: "Nó đi làm, cháu yên tâm, nó có nói với bác chuyện này rồi."
Đoạn, bà nhanh nhẹn tìm ra cái cân sắt: "Cháu đưa đây để bác cân rồi tính tiền."
Dương Gia Nghi cũng không làm giá. Vì là lần đầu nên cô cũng muốn đánh nhanh rút gọn: "Đây ạ."
Nắp sọt được mở ra. Cả mẹ ruột và mẹ chồng Lê Thuỳ đều trợn tròn đôi mắt.
Nhiều thịt quá!
Chắc là Lê Thuỳ đã nói gì nên hai người họ thấy nhiều thịt như vậy thì mừng như được mùa.
"Tổng cộng là 52 cân."
"Dạ."
"Hai đồng hai mao một cân, 52 cân..." Bà ấy ngừng một chút.
Dương Gia Nghi tiếp lời: "Là 114 đồng 4 mao ạ, bác đưa cháu 114 đồng là được rồi ạ."
Mẹ Lê Thuỳ ngừng một chút, chắc là tính nhẩm ở trong lòng xong rồi mới ngượng ngùng cười: "Là 114 đồng, cháu đợi bác một chút nhé."
"Dạ."
Mẹ Lê Thuỳ đi vào phòng ngủ, chỉ một lát sau thì xách theo tiền đi ra. Cọc tiền có mười một tờ 10 đồng và bốn tờ một đồng, đúng 114.
Tiền trao, cháo múc. Dương Gia Nghi đứng dậy, xách theo sọt.
"Bác cho cháu lấy lại cái sọt đựng nấm hôm qua nhé!"
"Ừ."
Hai cái sọt chồng lên nhau, Dương Gia Nghi xách chúng ra cửa. Bác gái lúc nãy hỏi chuyện, giờ vẫn rướn cổ ngó sang, thấy Dương Gia Nghi ra thì quan sát cô rất kỹ, nhất là cái sọt trên tay.
Thiếu nữ thấy vậy thì nhanh nhẹn trốn mất. Cô không muốn bị bà ấy kéo lại tra hỏi.
Trời vẫn còn sớm lắm, Dương Gia Nghi kiếm chỗ vắng người, vào siêu thị mua ba cái bánh bao to thật to, mỗi cái giá một điểm.
Cô ăn một cái, hai cái còn lại thì gói cẩn thận để chút mang vào bệnh viện thăm thím Lan. Bên trong mỗi cái bánh vừa có thịt vừa có trứng, ăn rất ngon miệng.
Đồ đạc trong nhà đã đầy đủ hết rồi, không cần mua thêm gì nữa. Tiền tiết kiệm của cô đã đạt được 614 đồng.
Mục tiêu kế tiếp là kiếm đủ 1000 đồng. Cố lên!
Đời sau đi thăm bệnh thì phải có trái cây và sữa, nhưng nó không phù hợp với thời này. Đơn giản là vì hai thứ này rất đắt, đem làm quà biếu thì rất rêu rao. Mà hoàn cảnh của cô, thím Lan và gia đình đội trưởng đều biết. Nếu cô xài sang quá thì họ sẽ nghi ngờ. Điều này không tốt lắm.
Hai cái bánh bao thịt đã là lễ dày rồi. Phải biết nếu muốn mua thứ này, chẳng những cần tiền mà còn cần phiếu gạo và phiếu thịt. Nói chung không rẻ.
Quả nhiên, khi thấy Dương Gia Nghi mang bánh bao thịt đến, cả thím Lan và vợ đội trưởng đều quở cô tiêu pha, làm cô không biết nói cái gì mới phải.
Thiếu nữ ngồi trò chuyện với hai người một lúc rồi đi về. Lượt về vẫn ngồi chung với mấy bác gái hồi sáng, có điều lần này chẳng ai dám chọc đến cô cả.
Bởi vậy người ta mới nói, con gái dữ dằn một chút cũng không sao, dữ dằn sẽ không bị người khác bắt nạt.
Xe bò vừa vào tới cửa thôn, mọi người đã nghe âm thanh nhốn nháo ồn ào. Tiếng đội trưởng quát mắng không lẫn vào đâu được.
Dương Gia Nghi nhanh nhẹn xách sọt nhảy xuống rồi chui thẳng vào giữa đám đông để hóng chuyện.
(6/10)