Lục Thanh Thanh vừa ra đến khỏi cửa liền quay trở lại phòng. Lấy một viên kẹo, bóc vỏ, ăn. Cô bước vào trong nhà tắm, rửa mặt. Sau đó nhìn khuôn mặt ướt đẫm trong gương, không tự chủ được mà bật cười. Lục Thanh Thanh không hiểu lắm tại sao mình lại cười, cũng không biết là cảm xúc gì. Chỉ biết, đó không phải là nụ cười thoải mái, vui vẻ.
Ân... đơn giản là muốn cười mà thôi.
Mệt mỏi cười xong rồi, Lục Thanh Thanh lết cái thân tàn này nằm vào giường. Lăn lại vài vòng, uốn éo các kiểu rồi mở zalo lên nhắn tin với Hướng Mỹ cùng Trần Tiểu Ly. Sau một hồi không ngừng tám chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lục thanh Thanh xỏ dép, đi ra bên ngoài. Đường Thiển trên tay bưng một khay cơm, nói:
-Thanh Thanh, con mau ăn chút gì đó đi.
Mùi thơm thức ăn ngùn ngụt kéo đến, con sâu tham ăn của Lục Thanh Thanh đã bị kéo ra từ lúc nào. Cô nhận lấy khay cơm, tủm tỉm nói:
-Vâng ạ.
Chờ cho Đường Thiển đi mất Lục Thanh Thanh mới đóng cửa lại, hưng phấn nhìn khay thức ăn. A, ăn thôi. Chần cái gì mà chừ.
Một lúc sau, Lục Thanh Thanh đã xử lí sạch sẽ phần thức ăn. Cô mở cửa, đi xuống lầu. Lục Quân đang cầm một tập tài liệu liền đứng dậy.
-Để anh rửa cho.
Bùm một cái, tự nhiên Lục Thanh Thanh cảm thấy thế giới thật đẹp nha. Cô nhếch khóe môi, cười thật gian trá.
-Anh cả, anh đẹp trai nhất thế giới.
Lục Niên đứng gần đó hếch mũi:
-Làm sao chỉ có anh cả?
Lục Thanh Thanh như cũ vẫn mỉm cười, cười đến thập phần quỷ dị. Đến Lục Niên cảm thấy sởn gai ốc. Cô chạy lên lầu, sau đó lại chạy xuống lầu. Trên tay cầm thêm một xấp bài tập, Lục Niên tức khắc biểu tình cứng ngắc, xám xịt. Lục Quân nhìn lại, cảm thấy vô cùng sảng. Sảng đến không thể sảng hơn. A, tự bê đá đến đập chân mình. A, tự đào hố đến chôn chính mình. Đau chưa?
Lục Thanh Thanh vỗ vai anh hai, gian trá mở miệng.
-Anh nha, cũng thật soái.
Rồi díu đống bài tập vào tay hắn, lon ton bước lên lầu. Cha Lục, mẹ Lục, anh cả Lục đi đến:
-Con trai/ thằng hai/ em trai... chúc may mắn.
Sau đó... không có sau đó nữa.
Lục Niên biểu tình đau khổ, ngồi trong phòng tiếp tục khóc không thành tiếng vưới đống bài tập của em gái mình. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
-Ông đây mà biết bố cha thằng nào phát minh ra môn học này, ông đây liền... liền đem trách nhiệm này đổ lên đầu hắn.
Tác giả có lời muốn gửi gắm đến vị anh trai số nhọ này của Tiểu Thanh tỷ: Anh à, tên đó sớm đã thăng Tây Thiên rồi anh ạ.
Lục Thanh Thanh ngồi ở trong phòng, cũng đang đối mặt với vấn đề khác.
A, sinh học...
A, lười quá!
Thế là Lục Thanh Thanh quyết định nước đến chân mới nhảy, trùm mền đi ngủ.
-Mai tính tiếp!
Cùng lắm là mượn tập chép bài mà thôi, không sao cả...
---------
Lục Thanh Thanh không tình nguyện lắm tiếp nhận sự thật Hướng Mỹ và Trần Tiểu Ly không đi học. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Nguyên chủ không thân với ai cả, mà bản thân mình cũng không thích kiếm bạn bắt chuyện. Lục Thanh Thanh xoắn tay áo, cậy người không bằng cậy mình.
Liền bên cạnh truyền đến một tập giấy, Hạ Phong Minh ánh mắt vẫn dán vào quyển truyện, Lục Thanh Thanh hết nhìn anh rồi nhìn tập giấy đó:
-Cho tớ chép sao?
-Ân
Lục Thanh Thanh đột nhiên cmn cảm thấy Hạ Phong Minh dễ nhìn càng thêm dễ nhìn. Có lẽ... cái này cũng được gọi là trợ giúp học tập trong miệng Trần Nhu đi? Này... nam chủ tuy cao lãnh nhưng vẫn còn nhân tính với đồng học nha!
Nội tâm Lục Thanh Thanh gào thét: Hahahaha!
Sau đó hướng Hạ Phong Minh cảm ơn rồi mới bắt đầu sự nghiệp chép bài của mình. Nhạc Lộ Lộ từ xa nhìn lại, có chút ấm ức mà siết chặt tay.
Trong nguyên tác rõ ràng không có cảnh Hạ Phong Minh giúp đỡ Lục Thanh Thanh. Rốt cục vì cái gì lại đi lệch quỹ đạo rồi?
Rõ ràng mình mới là nữ chính, theo đuổi anh ấy ba năm ròng rã. Đến bây giờ hảo cảm cũng chỉ dừng lại ở mức 20%.
Nhạc Lộ Lộ trong tiềm thức gọi:" Hệ thống, như này là làm sao?"
Ngay sau đó liền có một giọng nói máy móc, lạnh băng không cảm xúc vang lên:" Khẳng định không có cái này khả năng. Sẽ sai ở chỗ nào?"
"Hệ thống, ngươi có biết hảo cảm anh ấy dành cho Lục Thanh Thanh là bao nhiêu không?"
"Ngươi đợi ta một chốc!"
Một phút trôi qua... không có cái gì động tĩnh!
Hai phút trôi qua... vẫn không có cái gì động tĩnh!
Đến phút thứ ba, Nhạc Lộ Lộ không còn kiên nhẫn nữa, hỏi:"Ngươi xong chưa?"
Âm thanh lạnh băng không nhân tính kia lại một lần nữa vang lên:"Kì thực... không tra được!"
"Có khi nào nàng cũng là một xuyên thư giả như ta không?"
Hệ thống phủ nhận ngay lập tức:"Không có khả năng, ta đã kiểm tra qua, nàng vẫn là bình thường, thực bình thường. Hơn nữa... xuyên thư giả một khi xuyên qua thiên đạo đều biết. Ngươi là xuyên thư giả chân chính, hơn nữa trên người còn có hào quang nữ chính nên thiên đạo không thể làm gì ngươi. Vậy chỉ còn một khả năng, chính là nguyên tác thay đổi!"
Nhạc Lộ Lộ tin tưởng hệ thống, dù sao nó cũng là thứ giúp cô sắp xếp suôn sẻ an nhàn mọi chuyện, xuyên qua liền xuyên vào nữ chính! Có được đảm bảo của hệ thống, Nhạc Lộ Lộ dần yên tâm.
"Ngươi cứ làm theo nguyên tác và cốt truyện ban đầu đi, chuyện còn lại để ta sắp xếp!"
"Được!"
Hệ thống vứt lại một câu, rồi trực tiếp lặn đi.
Hệ thống có một ý niệm, nguyên tác thay đổi, đa phần đều vì nhân vật nữ phụ Lục Thanh Thanh này. Nhưng xuyên qua hay trọng sinh đều được thiên đạo biết, ngầm cho phép. Mà Lục Thanh Thanh lại không có trong danh sách cơ mật kia.
Người có thể hiên ngang đi qua các tiểu thế giới, trên đời này chỉ có một người.
Là cái kia gia chủ Lục gia.
---Góc nhỏ---
Thiên đạo ngốc một chút,
-Ngươi thông minh như vậy, tại sao lại cần đến tài liệu để chép?
Lục Thanh Thanh: Phải động não, tốn calo, thật phiền!