Chương 3.1

Phòng khách nhà họ Yến.

Yến Trì phát bệnh, Hoắc Ngạn Lễ tiến vào kỳ nhạy cảm, hai chuyện cộng lại, quấy rầy trận đính hôn này.

Sắc mặt Hoắc Cảnh Nhiên có chút khó coi, khi Yến Thành Trạch đề xuất hối hôn, sắc mặt càng khó nhìn hơn.

“Yến tổng, vậy cũng không thích hợp lắm?” Lúc trước là ông lấy ra sáu trăm triệu đầu tư tới cầu nhà họ Hoắc, kết quả hiện tại lại hối hôn?

“Lúc trước nhà họ Hoắc các người đã nói với tôi như thế nào, không cần tôi lặp lại lần nữa chứ?” Vậy mà lấy bệnh tình của con trai ông nói dối ông, quả thực là không biết xấu hổ.

Yến Thành Trạch cũng là người có tính tình, người nhà của ông chính là điểm mấu chốt của ông, người nhà họ Hoắc này rõ ràng không để ý đến chứng bệnh của Yến Trì, chỉ nghĩ dùng cậu để hứa hẹn đầu tư, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?

Hoắc Cảnh Nhiên đứng dậy, ánh mắt không tốt, còn chưa chờ hắn chất vấn ra tiếng, cha của Hoắc Cảnh Nhiên là Hoắc Ngạn Đức bắt đầu hòa giải.

“Yến tổng, lời này không phải nói như vậy..”

Hoắc Ngạn Đức kinh doanh không được tốt lắm, nhưng làm người vẫn rất khéo đưa đẩy.

Chuyện này cũng do nhà họ Hoắc bọn họ làm không đúng lắm, nhà họ Yến tuy rằng chỉ có chút tiền dơ bẩn, nhưng mà hiện tại vẫn không thể đắc tội bọn họ.

“Lúc trước chúng ta cũng không nói rõ Cảnh Nhiên có bản lĩnh này, đúng không?”

Yến Thành Trạch cười lạnh một tiếng, bọn họ không nói rõ, nhưng mà đã nhắc đến, hiện tại lại nghiền ngẫm từng chữ một với ông, coi ông là kẻ ngốc sao?

Hoắc Ngạn Đức pha trò: “Ông xem, lúc trước ông cũng muốn tìm một người có thể ở chung một phòng với con trai của ông, nhà họ Hoắc chúng ta cũng không phải không có người khác?”

Ông ta không nói rõ, nhưng hàm nghĩa trong đó, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Yến Thành Trạch thấy đối phương chủ động nói ra, nhưng không lập tức đáp ứng, chỉ trào phúng nói: "Thì ra nhà họ Hoắc các người, ngay cả đối tượng liên hôn cũng có thể đổi à.”

Đã sớm nghe nói nhà họ Hoắc này phát triển đến mức tới thế hệ Hoắc Ngạn Đức lại thiếu hụt vô cùng, hiện giờ xem ra, xác thực có chuyện này, bằng không lúc trước ông đưa ra lợi thế kết hôn, bọn họ cũng sẽ không động tâm.

Ông cũng không phải rất quan tâm với đầu tư gì đó, từ đầu đến cuối đều chỉ muốn tìm cho Yến Trì một đối tượng xứng đáng phó thác cả đời mà thôi.

Chỉ là không nghĩ tới ban đầu Tiểu Trì còn rất thích Hoắc Cảnh Nhiên đột nhiên đổi lời nói muốn thay đổi người, người được đổi vẫn là chú của Hoắc Cảnh Nhiên, nếu như Hoắc Ngạn Lễ không tàn tật, tuổi tác nhỏ hơn một chút, cho dù kêu ông lại đầu tư thêm hai trăm triệu cũng có thể.

Nếu không phải Tiểu Trì không bài xích với pheromone anh, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự này.

Chẳng qua nhận là một chuyện, nhưng quyền chủ động này cũng không thể rơi vào trong tay nhà họ Hoắc, bịa ra cho ông một lời nói dối như cuội, còn để cho bọn họ nắm hết chỗ tốt sao được?

Huống chi, theo ông biết, Hoắc Ngạn Lễ kia chỉ ăn lợi nhuận, công ty cũng không có phần của ông, ông muốn đầu tư cũng là đầu tư cho con rể tương lai của mình, làm sao có thể tiện nghi cho đám bạch nhãn lang như bọn họ?

Yến Thành Trạch có thể có sản nghiệp như bây giờ, không có chút đầu óc thì không được.

“Hoắc Ngạn Lễ lớn hơn Tiểu Trì chúng ta tám tuổi, thân thể còn…” Yến Thành Trạch cười lạnh nói: “Hoắc tổng thật đúng là để mắt tới Yến mỗ.”

“Chân Ngạn Lễ có hy vọng trị tận gốc, hơn nữa, Yến tổng muốn luôn muốn điều gì, Hoắc mỗ vẫn rất rõ.”

Hoắc Ngạn Đức cũng không nghĩ tới lúc trước thuận miệng bịa chuyện một lý do, vậy mà thật sự ứng nghiệm trên người Hoắc Ngạn Lễ, tuy rằng Hoắc Ngạn Lễ ở nhà họ Hoắc chính là một người tàn tật, nhưng mà có thể để cho một phế nhân có chút cống hiến, vậy cũng vô cùng tốt.