Chương 8.2

“Nhà hàng này đồ ăn ngon, lần sau chúng ta còn tới, được không?”

Hoắc Ngạn Lễ như có điều suy nghĩ nhìn đồ ăn trên bàn, lại nhìn ánh mắt chờ mong của cậu, anh khẽ gật đầu.

Cậu vẫn là một người rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ một bàn món ăn bình thường, là có thể khiến cậu cảm ơn như vậy.

Sau khi được anh cho phép, biên độ khóe miệng của cậu càng lớn hơn, giống như chiếm được bảo tàng gì đó, trong lòng cậu đột nhiên nảy sinh một tia ác cảm tội lỗi.

Yến Trì dự định cơm nước xong còn phải đi xem phim, tuy rằng lúc trước trong điện thoại đã được anh đồng ý, nhưng mà dù sao cũng phải hỏi trực tiếp.

“Vậy chúng ta đi xem phim đi?” Yến Trì có chút chờ mong xoa xoa tay, lúc trước cậu đã tìm kiếm review của nhiều bộ phim nổi tiếng, cuối cùng chọn được hai bộ.

Đều là phim kinh dị.

Hoắc Ngạn Lễ không tự chủ được nhớ tới lời ngụy biện của Tiêu Nhiên nói với anh về chuyện xem phim, lại xem Yến Trì.

Anh như có điều suy nghĩ: Chẳng lẽ cậu có ý đó?

“Cả hai bộ phim này đều được đánh giá tốt. Đều là những bộ phim có điểm số cao cân não anh nghĩ chúng ta nên xem bộ phim nào?”

Hoắc Ngạn Lễ không có gì hứng thú gì với loại chuyện xem phim này, anh tùy ý chọn một cái, Yến Trì lập tức vui vẻ nói: “Giống như trong lòng tôi nghĩ, ánh mắt của anh thật tốt!”

Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu vuốt mông ngựa anh như vậy, Hoắc Ngạn Lễ được cưng chiều nhưng không sợ hãi, đối mặt với lời ngon tiếng ngọt của Yến Trì, anh luôn có thể bảo trì lý trí của mình.

Yến Trì nhanh chóng mua vé, ccách thời gian mở màn còn sớm, Yến Trì sẽ không nói mình cố ý chọn muộn một chút, Hoắc Ngạn Lễ coi như biết được, cũng không có nhiều lời.

Cậu muốn đi dạo.

Mặc dù là tiền trảm hậu tấu, nhưng Yến Trì vẫn rất ngoan hỏi anh: “Có thể đi dạo không?”

Cậu thật sự như chim nhỏ mới từ l*иg sắt thả ra, cũng cực kỳ tò mò với mọi thứ, cho dù chỉ là một trung tâm thương mại bách hóa bình thường, cậu cũng có thể đi dạo say sưa.

Yến Trì thật ra chủ yếu vẫn là muốn nhìn xem thế giới này có thứ gì mà cậu chưa từng thấy qua hay không, muốn mở mang tầm mắt ra.

Nhưng mà điều làm cậu thất vọng là về mặt nhu cầu thiết yếu hàng ngày, chúng giống với thế giới nơi cậu ở ban đầu.

Bất tri bất giác, đi tới cửa hàng quần áo nam.

Hai mắt Yến Trì sáng ngời, đẩy Hoắc Ngạn Lễ đi dạo một vòng.

Yến Trì cũng không thiếu quần áo, bởi vì bệnh này của cậu, Yến Thành Trạch đều nghĩ biện pháp bồi thường cho cậu, cậu có một gian phòng thay quần áo chuyên dụng, quần áo phải là mẫu mới nhất được chọn lựa cẩn thận đưa tới.

Nhưng mà, Yến Trì vẫn muốn chọn quần áo.

Cậu ở trong tiệm tìm một vòng, lúc đang muốn từ bỏ, đột nhiên trước mắt sáng ngời: “Cái này, đẹp hay không đẹp?”

Áo khoác màu vàng sậm, tuy rằng không nổi bật giống như màu vàng tươi như vậy, nhưng mà màu sắc này vẫn làm cho anh có chút không thể tiếp nhận.

Nhưng mà, khi anh đang định lắc đầu, cậu lại tỏ vẻ bộ dáng đáng thương vô cùng kia, như thể nếu anh nói điều gì đó xấu xa thì sẽ điều đó là nói cậu.

Anh miễn cưỡng gật đầu.

Tại sao Omega này nhìn qua yếu đuối nhưng mà lại khó chơi đến vậy?

Yến Trì không chỉ có khó chơi, hơn nữa còn có chủ ý xấu: “Anh xem, đây là bộ trang phục tình nhân đầu tiên của chúng ta, anh phải mặc thường xuyên.”

“…” Cậu còn đang đánh chủ ý lên quần áo của anh.

Ngoại trừ bộ màu vàng nhạt này, cậu còn muốn lấy bộ màu đỏ thẫm kia, Hoắc Ngạn Lễ vội ngăn lại: "Một bộ là đủ rồi.”

Yến Trì vốn định thừa dịp anh còn chưa tỉnh táo lại, lại mua thêm hai món nữa, mưu kế không thực hiện được, cậu cũng không nổi giận, cầm quần áo đi thanh toán, sau đó mang theo túi giấy suy nghĩ làm thế nào để anh thường xuyên mặc quần áo này.

Chẳng qua không đợi cậu nghĩ xong, lại gặp được một thằng nhãi khiến người ta chán ghét—— Địch Tử Bình.