Chương 4.3

“…” Yến Trì thật sự nhịn không được, cậu phồng má lên nghiêm khắc phê bình anh: “Anh không thể uyển chuyển một chút sao?”

Hoắc Ngạn Lễ quả thật không tiện nhướng mày, điều này có thể uyển chuyển như thế nào?

Yến Trì thấy anh không lên tiếng, cậu dạy anh nói: “Lúc này anh phải nói, tôi có chút việc, có thể không tới được.”

Hoắc Ngạn Lễ là một người có năng lực học tập rất mạnh, lập tức học nói: “Tôi có chút việc, có thể không tới được.”

“Vậy không được, tôi không chấp nhận khả năng này..”

Lần này đến lượt Hoắc Ngạn Lễ trầm mặc.

Yến Trì kịp phản ứng lại bản thân mình đã nói gì, hối hận thiếu chút nữa đập vỡ di động trong tay.

Cậu thấp giọng giải thích nói: “Nếu như anh không nói ra, em có thể sẽ không ra khỏi cửa được.”

Hoắc Ngạn Lễ bên kia trầm mặc một lát, mới nhớ tới Yến Trì có bệnh, lúc trước cậu nhốt anh ở trong phòng muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ cậu có bệnh.

Nhưng lúc trước cậu tiếp cận Hoắc Cảnh Nhiên, trực tiếp phát bệnh ở trong phòng khách, nghĩ đến hẳn rất nghiêm trọng.

Anh suy nghĩ một chút, mới nói: “Vậy đổi thời gian khác, năm giờ chiều, tôi đến nhà cậu đón cậu.”

“Được rồi ~” Yến Trì lần này cúp điện thoại vui vẻ.

Lúc này thông qua WeChat nói chuyện phiếm thêm số điện thoại nói chuyện phiếm, cậu tổng kết ra ba điểm sau:

Thứ nhất, người chồng tương lai mới hai mươi tám tuổi này của cậu thật ra là một cán bộ kỳ cựu, hai mươi tám tuổi có được trái tim bốn mươi tám tuổi.

Thứ hai, anh là một người không biết nói chuyện phiếm, sau này cậu còn phải chú ý dạy anh nói chuyện phiếm như thế nào.

Thứ ba, thật ra anh là một người rất chu đáo.

Tổng thượng sở thuật, hắn đến vì ngày mai hai người bọn họ gặp mặt chuẩn bị điểm cái gì, làm hắn chuẩn lão công có thể cảm thụ một chút hắn ấm áp.

Tóm lại, cậu phải chuẩn bị chút gì đó cho buổi gặp mặt ngày mai của hai người bọn họ, để cho người chồng tương lai của cậu có thể cảm nhận được sự ấm áp của cậu.

Chẳng qua tặng gì đâu?

Yến Trì đi tới đi lui ở trong phòng, cuối cùng nghĩ tới một thứ.

Ngày hôm sau, Hoắc Ngạn Lễ đúng hẹn đi tới nhà họ Yến.

Yến Trì sau khi sửa soạn xong mới dám ra, đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt đυ.ng phải kỳ nhạy cảm của Hoắc Ngạn Lễ, cho nên Hoắc Ngạn Lễ cũng không nhìn kỹ cậu.

Làn da của cậu rất trắng, ước chừng do lâu ngày không thấy ánh mặt trời, làn da trắng có chút quá mức, cả người hơi gầy, bên ngoài mặc một áo khoác phòng hộ, làm cho cả người cậu nhìn càng mảnh khảnh hơn.

Toàn thân trên dưới, con mắt linh động nhất, nhưng thật ra sở trường là giả bộ vô tội.

Yến Trì thật ra cũng đang đánh giá Hoắc Ngạn Lễ.

Càng xem càng vừa lòng, khi kỳ nhạy cảm, cả người anh khí thế sắc bén, hơi có vẻ lãnh khốc một chút.

Nhưng mà sau khi qua kỳ nhạy cảm, anh chỉ an tĩnh ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt ôn nhu, khí thế sắc bén không còn, nhất định là một ông chú ôn nhu!

Cậu vui vẻ đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, hai tay khoanh ở sau người, cậu cố làm ra vẻ huyền bí: “Tôi có thứ muốn tặng cho anh, anh đoán xem là gì?”

Trò trẻ con này, Hoắc Ngạn Lễ trầm mặc một lát, trả lời thẳng: “Không biết.”

“Anh đoán xem?” Yến Trì nheo đôi mắt thành trăng lưỡi liềm, nhìn dáng vẻ xem ra đang cầm thứ tốt cho anh.

Chẳng qua cậu có thể đưa anh thứ gì?

Hoắc Ngạn Lễ không đoán, Yến Trì lẩm bẩm nói: “Anh cũng không phối hợp với tôi.”

Hoắc Ngạn Lễ giật giật khóe miệng, đang suy nghĩ có nên an ủi một chút hay không thì cậu đã tự điều chỉnh lại..

Thật đúng là tâm tính trẻ con.

Cậu cố làm ra vẻ huyền bí nói: “Anh nhắm mắt lại, anh có thể phối hợp tôi chút không?”

Hoắc Ngạn Lễ lập tức nghe theo cậu, nhắm hai mắt lại.

Yến Trì lấy đồ vật ra, để ở trên đùi anh.

Hoắc Ngạn Lễ cảm giác trên đùi bị thứ gì đè lên, mở mắt ra lại thấy: Chồn?