Chương 12

Lúc Tạ Ứng đón người trở về đã là buổi chiều, sau đó lại cùng các anh em lăn lộn một lát, anh để Lục Diên ở phòng bên cạnh phòng mình. Như vậy nếu buổi tối xảy ra chuyện gì cũng có thể giải quyết nhanh chóng.

Nhưng cảm thấy căn phòng đã lâu không sử dụng, không thích hợp với trẻ con, liền dọn dẹp một hồi lâu.

Thay nệm mới thêm cả bốn phụ kiện, lau dọn sạch sẽ không còn một hạt bụi mới kết thúc công việc.

Bây giờ bên ngoài trời đã tối đen.

Tạ Ứng vừa mới đi ra ngoài, liền nghe thấy âm thanh ục ục từ trên người cô bé truyền đến.

Anh sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại.

“Mẹ nó! Sẽ không phải cả ngày hôm nay em chưa ăn cơm đúng không?”

Lục Diên hơi hơi cúi đầu nhìn mũi chân, gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.

Thật ra từ lúc rời khỏi bệnh viện cô đã cảm thấy đói bụng.

Nhưng mà không sao.

Không ăn cũng không việc gì.

Đại ca ca đối xử với cô tốt như vậy cho nên không cần ăn cái gì cũng không sao.

Tạ Ứng lại nhíu mi.

“Tại anh, chuyện quan trọng như vậy lại quên mất, mà tại sao em lại không nói? Anh thật là...mẹ nó!”

Anh thầm mắng một tiếng, ngữ khí đột nhiên trở nên thô bạo.

Lục Diên hơi mở to hai mắt, tức khắc có chút hoảng loạn.

Đại ca ca tức giận sao?

Mỗi lần mẹ mới tức giận đều sẽ đuổi cô bé đi.

Cô vội vàng giữ chặt tay Tạ Ứng.

[Đại ca ca, Lục Diên không đói bụng, sẽ không làm bụng kêu nữa, Lục Diên không cần ăn gì hết, đừng đuổi Lục Diên ra ngoài.]

Tạ Ứng thấy cô bé hoảng loạn làm ra tư thế phòng thủ, khuôn mặt nhỏ tràn ngập khủng hoảng, mới thả chậm cảm xức, nhẹ giọng nói: “Không phải anh mắng em, là vấn đề của anh, anh đang mắng chính mình.”

Lục Diên nghiêng đầu.

Tại sao đại ca ca lại tự mắng chính mình.

Anh ấy không có làm sai mà.

Tạ Ứng chỉ cười cười, kéo cô bé ra ngoài.

“Đi, chúng ta đi kiếm cái gì đó cho em ăn.”

Nói là tìm đồ ăn, nhưng nhà này trước đây đều là mấy thanh niên sống, tủ lạnh chỉ có bia. Cuối cùng Tạ Ứng lục tung lên mới tìm được hai hộp mì gói.

Nhìn ánh mắt mong chờ của cô bé, anh có chút chột dạ.

“Không có nhiều dinh dưỡng cho lắm...nhưng mà không sao, anh cho em thêm một quả trứng gà.”

Vừa nói vừa đứng bên bệ bếp thao tác.

Trước kia Tạ Ứng lớn lên ở cô nhi viện, mười lăm tuổi vì kiếm tiền liền đi làm lưu manh, khả năng nấu cơm tiêu chuẩn cũng chỉ có đun sôi để nguội.

Nhưng mà ngẫm lại cũng chỉ là thêm quả trứng thôi mà, hẳn là không phải vấn đề lớn.

Vì thế anh tay chân vụng về đập trứng gà vào bát, mặt không đổi sắc vớt vỏ trứng rơi vào trong ra ngoài.

Sau đó quay đầu nhìn nhóc con đứng bên người.

“Vẫn là thêm hai quả đi, gầy như vậy, ăn nhiều một chút.”

Vì thế lại đập thêm một quả vào bát.

Đổ nước sôi, đập nắp.

Hoàn thành công việc.

Để bát mì ăn liền trước mặt cô bé.

“Ăn đi, không đủ thì nói với anh.”

Lục Diên ngoan ngoãn gật đầu.

[Cảm ơn ca ca.]

Mở nắp lên, bên trong trứng gà cũng mì sợi đã loạn thành một đoàn. Bởi vì trứng gà chưa được nấu chín trước, nước ấm không đủ làm chín, làm bát mì toát ra một mùi tanh nhè nhẹ.

Tạ Ứng nhìn thấy không khỏi nhíu mày.

Đăng chuẩn bị nói Lục Diên đừng ăn, quay lại liền thấy cô bé đã cầm bát cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai, bộ dáng thập phần nghiêm túc, một chút cũng không chê.

Tạ Ứng ngây người.

“Em không cảm thấy khó ăn sao?”

Lục Diên lắc đầu.

Cái này ăn rất ngon, nóng hôi hổi.

Ăn xong cả bụng đều cảm thấy ấm áp.

Trước kia lúc ở nhà, chỉ có mấy ngày ba ba về nhà mẹ mới mới cho cô ăn những thứ ấm áp như vậy.

Tạ Ứng nhìn đến mức mắt cay cay.

Đứa nhỏ này, trước kia rốt cuộc phải trải qua những chuyện gì?

Ba mẹ con bé thật mẹ nó không phải người!

Nếu để cho anh biết, anh sẽ lộng chết bọn họ.

Không biết có phải do quá đói hay không, cả một hộp mì gói thêm hai quả trứng gà cuối cùng bị Lục Diên ăn hết sạch.

Tạ Ứng lo lắng cô bé ăn chưa no, còn dò hỏi xem còn muốn ăn thêm hay không. Cô bé từ chối, lúc sau anh mới mang người đến phòng ngủ.

Đôi tay bóp eo cô bé, đem người bế lên, lại lần nữa cảm thán một lần cân nặng của cô bé.

Anh đặt người lên người, đắp chăn đàng hoàng, dặn dò một phen: “Em ngủ ở chỗ này, anh ngủ ở cách vách. Nếu có chuyện gì thì sang tìm anh, đã biết chưa?”

Cả người Tiểu Lục Diên sắp chìm vào nệm, ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Được rồi, anh ra ngoài đây.”

Nói xong lại không đi, Tạ Ứng đứng tại chỗ do do dự dự.

“Em có thể ngủ một mình sao?”

Trẻ nhỏ không phải đều sẽ lạ giường sao?

Không phải đều cần người ngủ cùng sao?

Còn có kể chuyện cổ tích nữa?

Vừa rồi lúc ăn cơm anh đã tìm xong hết truyện rồi, nhưng cô bé lại quá ngoan, không khóc không nháo, làm anh không có cơ hội kể chuyện trong lòng hơi ngứa ngáy.

Tiểu Lục Diên nằm trên giường gật đầu, cảm giác cả người ấm áp, cực kì thoải mái.

Cô ưỡn ngực kiêu ngạo.

[Từ lúc em ba tuổi đã tự ngủ một mình rồi. Diên Diên rất ngoan!”

Tạ Ứng nhìn kỹ ánh mắt của cô, xác định không cần mình hỗ trợ, không biết tại sao lại có chút thất vọng.

“Thật sự không thành vấn đề?”

“Thôi được rồi, anh cũng đi ngủ đây.”

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, móc di động ra đóng giao diện “Kể chuyện trước khi ngủ cho bé”.

“Mẹ nó, tìm cái khỉ!”

Sau đó hùng hùng hổ hổ trở về phòng.

Trong phòng, Lục Diên kỳ thực có chút không thoải mái.

Bụng nhỏ tròn trịa.

Cô bé một ngày không ăn cơm, vốn dĩ đã đói lả, hơn nữa lần đầu tiên đại ca ca nấu cơm cho mình ăn, lại cho cô tận hai quả trứng gà. Lục Diên liền hạ quyết tâm nhất định phải ăn sạch sẽ.

Không thể làm đại ca ca buồn lòng.

Tuy rằng có hơi nhiều một chút, nhưng cô bé vẫn miễn cưỡng ăn hết sạch được.