Lúc này Lục Diên đứng dưới nắng, một đầu lông xù xù quăn quăn được ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào, đôi mắt đen nhánh giống như nai con, lúc cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền ẩn hiện. Mặc dù trên người vẫn mặc áo bệnh nhân nhưng nhìn qua vô cùng có sức sống.
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Hồ ly che mặt, chậm rãi ngồi xuống, đau lòng nói: “Ứng ca, tuy rằng đứa nhỏ đáng yêu, nhưng anh cũng không thể bắt nó về nhà được.”
“Đưa trở về đi.”
“Thật sự rất đáng yêu, nhưng xin lỗi, lão đại, lần này em cũng nghĩ nên trả về.”
“Lão đại, nếu anh thích trẻ con, có thể tự mình sinh một đứa.”
“Lão đại sao có thể sinh ra đứa bé đáng yêu như vậy...”
“A, đúng vậy.”
Mọi người trầm mặc, giống như trong nháy mắt lý giải được hành động của Tạ Ứng, ánh mắt chuyển sang đồng tình.
“Lải nha lải nhải cái gì, đừng tưởng là tao không nghe thấy!”
Đầu Tạ Ứng ong ong, cảm thấy trước kia mình đối tốt với bọn họ quá mức, mới khiến cho họ dám nói chuyện với mình như vậy.”
Anh trầm mặt, đem Lục Diên kéo đến sô pha ngồi xuống, phân phó nói: “Ngồi ở chỗ này đừng cử động, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”
Tạ Ứng nhớ tới vừa rồi bảo cô bé ở bên ngoài chờ mình đừng nhúc nhích, cô thế mà thực sự đứng trên viên gạch, toàn bộ quá trình không hề động đậy, lo lắng cô ngồi lâu sẽ bị mỏi...
“Hừm, có thể động đậy, đừng ra khỏi phòng này là được.”
Lục Diên nghiêng đầu, có chút không rõ.
Vậy cuối cùng vẫn là không được động đậy đúng không?
Nhưng mà lời đại ca ca nói nhất định vô cùng đúng đắn.
Cô mỉm cười yếu ớt, gật đầu.
[Lục Diên nhất định ngoan ngoãn nghe lời.]
Bộ dáng ngoan ngoãn của cô bé làm lòng Tạ Ứng mềm nhũn, trên đời này còn có đứa trẻ ngoan như vậy sao?
Anh sờ sờ đầu cô bé, đứng dậy hất cằm về phía mấy tên đàn em, đút tay vào túi quần đi về phía phòng ngủ.
Mấy tên đàn em liền theo sát phía sau.
Vừa đóng cửa lại, đang chuẩn bị khuyên nhủ Tạ Ứng, mới vừa mở miệng liền bị đá một cước.
Không dùng nhiều lực, nhưng cũng đau đến ay da một tiếng.
“Tao cảnh cáo chúng mày, đừng làm trò nói chuyện lung tung trước mặt con bé! Lần sau lại nói mê sảng thì đừng tới đây nữa!”
Biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc, không giống nói đùa.
Hồ ly nói: “Ứng ca, anh đột nhiên mang một đứa bé trở về, bọn em cũng không biết nên xử lý thế nào...”
“Không phải hôm trước chúng mày cũng đã gặp con bé sao? Chính là hôm trời mưa đó, đứa bé nằm trên đường.”
Nghe anh nhắc đến, mọi người nhanh chóng nhớ ra.
Thái độ khác thường của Tạ Ứng ngày hôm đó, bế cái người dính đầy bùn đất lên. Không nghĩ tới sau khi thu thập sạch sẽ lại xinh xắn như vậy.
Tạ Ứng đem việc mình đến bệnh viện, cùng viếc bác sĩ nói, thuật lại đơn giản một lần, ngữ khí nghiêm túc nói: “Sự việc chính là như vậy, đứa nhỏ này tạm thời sẽ ở với tao, chúng mày về sau đến đây thì thu liễm lại, đừng dọa con bé, biết chưa?”
Mọi người theo Tạ Ứng đi con đường này, ít nhiều đều trải qua không ít cực khổ, lại nghe về những điều Lục Diên phải chịu đựng, thần sắc nghiêm túc lên.
“Lão đại yên tâm đi, ngài thường em rất thích trẻ con, tuyệt đối sẽ không làm cô bé sợ.”
“Nói đến dọa, cái đứa nhỏ kia vậy mà lại không sợ lão đại! Trâu bò quá!”
“Trâu bò grass!”
Bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy có trẻ con nguyện ý đi theo Tạ Ứng, còn dính dính anh ấy như vậy.
Trên mặt Tạ Ứng có chút đắc ý.
“Vô nghĩa, cô bé so với mấy cái đứa nhỏ kia có thể giống nhau sao?”
Mấy người ở bên trong thầm thì chốc lát, lúc đi ra, thấy Lục Diên còn ngồi trên sô pha, vẫn duy trì động tác vừa rồi, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Khó trách lại được lão đại yêu thích.
Anh ta lập tức dùng cơ thể 120 cân tươi cười sán lạn đi về phía đó.
“Bạn nhỏ ngoan quá, anh là mập mạp, về sau em gọi anh là mập mạp ca ca là được.”
“Mẹ mày! Mày có thể nín không, không nghe lão đại nói là người câm sao? Gọi cái rắm!”
“Đúng đúng đúng, quên mất...”
“Bạn nhỏ, hắc hắc hắc.”
“Hì hì hì.”
“He he he.”
.....
Tạ Ứng nhìn bọn họ cười đến mức phá lệ ghê tởm, trực tiếm tiến đến đẩy mấy người đó ra, nhìn Lục Diên nói: “Đừng để ý đến bọn họ, đầu óc chúng nó có vẫn đề.”
Lục Diên chỉ cảm thấy mấy đại ca ca trước mắt đầu có chút buồn cười, cả mấy khuôn mặt đều vui như nhau, nhịn không được cười rộ lên.
Bọn họ đều là bạn tốt của đại ca ca, vậy thì cũng là bạn tốt của Lục Diên!
Cô nâng tay phải lên, vươn ngón giữa đặt lên môi, sau đó giãn ra ngoắc ngoắc.
[Ca ca.]
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Mấy người nói chuyện lập tức giảm âm lượng, ghé vào cùng nhau nghị luận.
“Mẹ nó, tao thấy hình như vừa rồi cô bé dựng ngón giữa với tao.”
“Chắc là không phải đang mắng tao đâu?”
“Thời thế thay đổi, người câm cũng nói thô tục!”