Chương 1

Đêm khuya 12 giờ, không còn thấy ánh sáng lập lòe.

Trong biệt thự ven đường ở khu vực trung tâm thành phố Dao, sau xuân phân, cả ngày được mưa tắm rửa những nụ liễu mới nhú lên đã bị uốn cong, héo bẹp rũ rượi trên con đường lát đá, tán lá xanh tươi dịu dàng bị đánh rơi tan tác chỉ còn lại vài mảnh cành khô héo, bộ dáng yếu ớt nhưng sinh mệnh vô cùng ngoan cường.

Một cơn gió thổi qua, những hạt mưa rơi xuống đất, đung đưa trên cành liễu, nhẹ nhàng quét mặt cô bé nằm trên đường.

Trời mưa suốt một ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cơ thể bất động trên mặt đất như đã chết.

Tạ Ứng đi phía trước xung quanh là mấy tên côn đồ bộ dáng lưu manh, quần áo lôi thôi tùy tiện, ngược lại chỉ có anh là phá lệ vô cùng sạch sẽ.

Trên người mặc một bộ đồ thể thao màu đen, kiểu dáng rộng thùng thình nhưng cũng không thể che giấu được vóc dáng cường tráng của anh. Dù đang đi giữa đám đông nhưng rõ ràng anh to con hơn những người xung quanh một kích cỡ.

Quần áo không dính bụi trần, mái tóc ngắn, sạch sẽ, cao thượng như đặt trong tủ kính trưng bày quần áo, nhìn thế nào cũng thấy tuổi tác chỉ tầm hai mươi.

Chỉ là anh sinh ra đã có đôi mắt nhỏ dài, ngũ quan thô bạo, lộ ra vẻ mặt hung dữ, không giận mà uy, nếu không cũng sẽ không có việc còn trẻ tuổi như vậy mà đã được tiếp quản khu cửa hàng ở quận Long Cầu, được ông chủ trọng dụng.

Bây giờ trời vẫn đang mưa.

Lông mi đen của Tạ Ứng áp vào mắt anh, giống như thanh kiếm muốn đâm vào thái dương. Anh tăng tốc độ giống như có người đang đuổi theo, mỗi lần đế giày chạm đất cũng không mất đến nửa giây...

Đây là khu biệt thự sang trọng, tuy đường đã được dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng không thể tránh khỏi bùn đất trong bồn hoa bị nước cuốn trôi.

Tạ Ứng dẫm lên, đôi giày thể thao trắng tinh lập tức bị dính hai giọt bùn.

“Mẹ nó!”

Anh mắng một tiếng, làm cho tên đàn em che dù bên cạnh run bần bật.

"Ứng ca, có chuyện gì vậy?"

Tà Ứng mím chặt môi, nhíu mày, đôi mắt sâu như màn đêm không phân biệt được ranh giới, chỉ cảm thấy tối tăm.

Tên đàn em ở một bên không dám nói nữa, cố gắng che ô lên đầu, sợ có một giọt hạt châu không có mắt sẽ rơi xuống người anh.

Tuổi còn trẻ đã có khí thế như vậy, cũng không phải không tốt.

Dọc đường đi không ai nói gì vì tất cả đều còn đang lo sợ về những gì đang chờ đợi phía trước.

Vừa rồi đi tuần tra, có một người lạ say rượu đang tìm việc, anh ta chỉ vào Tạ Ứng rồi chửi bới, nhưng chưa kịp nói xong thì đầu anh ta đã bị ấn vào gạt tàn, hắn nói toàn những điều vô nghĩa còn vùng vẫy đập đồ đạc trên bàn, la hét đòi trả thù.

Cuối cùng, bị Tạ Ứng trực tiếp cho một quyền bất tỉnh tại chỗ.

Những đường gân nổi lên, có thể so sánh với bão cát, tên đàn em bung dù vừa đến gần liền cảm thấy cơ bắp trên cánh tay anh phồng lên khiến cho đồ thể dục bị căng ra, làm anh ta sợ đến mức mặt mày tái mét.

Ngoại trừ xe lớn, hồ ly và mập mạp đi trước, những anh em khác sau khi Tạ Ứng thăng nhiệm mới đến, đều bị anh dùng vài chiêu chấn chỉnh, hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hồ ly đi phía trước cười hì hì thúc giục.

“Đi nhanh lên, trời mưa to quá, quần áo tôi vừa mua bị bẩn hết rồi.”

Hắn lớn lên thực sự trông giống như một con hồ ly, ngày thường luôn cười tủm tìm, khóe mắt xếch lên, chỉ lộ ra một con mắt nhô ra thỉnh thoảng lại lóe lên, luôn khiến mọi người nghĩ rằng hắn đang có âm mưu gì đó.

Đi tuốt đằng trước là xe lớn dáng người nhỏ bé cười nhạo nói: “Đàn ông trưởng thành còn sợ bẩn sao? Đàn bà thì không nói, nếu chúng ta xếp hàng, liệu còn có thể sạch sẽ được không? Đúng không, Ứng ca"

"Đi mau, đừng để mẹ nó dính bẩn."

Tạ Ứng mắng một tiếng, xe lớn liền nhanh chóng quay mặt đi về phía trước, trong chốc lát, đột nhiên ‘’ây da’’ một tiếng.

"Ở đây có người!"

“Là con cái nhà ai, nửa sống nửa chết nằm ở đây, chắn đường Ứng ca!”

"Cút ngay!"

Người nói chuyện kêu mấy tiếng nhưng không ai trả lời. Anh ta bước tới dùng chân đá một cái, vừa vặn đem cô bé lật người lại.

Đứa trẻ nhìn chỉ mới ba bốn tuổi bộ dáng gầy gò, ốm yếu, mặc quần áo bẩn thỉu, không lành lặn. Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không còn chút máu, làn da trông khô khốc dưới mưa.

Bị xe lớn này đá một cái cô bé giống như bừng tỉnh trong cơn mê.

Trong cơn mưa lớn, hàng mi cong của cô run rẩy, từ từ mở mắt ra, nhưng trong đôi mắt đen láy mượt mà không hề có tia sự sống.

"Chưa chết à, vậy còn không mau cút?"

Hắn lại mắng một tiếng.

Cô bé chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, môi run run, như muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Xe lớn thiếu kiên nhẫn, vừa định ra tay thì một người đàn ông mập mạp chạy tới ngăn hắn tiếp tục đá chân.

"Mày không sợ sẽ gϊếŧ chết người sao?"

Xe lớn liếʍ môi, cũng không để ý lắm.

"Mập mạp, tình huống như thế nào?" Lúc này đằng sau truyền đến âm thanh của Tạ Ứng

Xe lớn cướp lời: "Ứng ca, có một vật không có mắt đang chắn đường. Em sẽ lập tức thu dọn sạch sẽ."

“Dong dong dài dài, mẹ nó mang mày theo cùng đúng là phiền phức.”

Người nọ hùng hùng hổ hổ, giọng thô bạo như chuông lớn, trên miệng đầy lời hay ý đẹp đi tới.

Nhìn thấy người trên mặt đất.

"Đây là đồ vật? Mày bị mù à? Đây mẹ nó là một đứa trẻ!"