"Anh họ....."
Lương Nguyệt Thâm một tay kéo Lục Cẩn Ngôn đến đầu hẻm.
Trong ánh mắt đen láy của hắn, tràn đầy hận ý lẫn không bằng lòng: "Tống Đường này thật là ghê tởm!"
"Chú Tống và dì Tần tốt như vậy, sao lại sinh ra một đứa con gái vô liêm sỉ như cô ta chứ?"
"Em không muốn về thủ đô cùng với loại phụ nữ không đứng đắn như thế này đâu.... Đúng rồi, em còn có việc, anh họ, em đi trước!"
Nói xong, Lương Nguyệt Thâm liền như ma đuổi chạy ra khỏi thôn.
Hắn chạy đi nhanh như vậy còn vì một lý do khác rất quan trọng.
Hắn và Tống gia đã định thông gia từ nhỏ.
Hắn phải nhanh chóng tìm một nơi có điện thoại công cộng, gọi cho cha mẹ để họ đến Tống gia hủy bỏ hôn ước.
Lương Nguyệt Thâm hắn thà cưới một con chó còn hơn cưới loại còn gái như Tống Đường, người chỉ biết dụ dỗ đàn ông, vô đạo đức!
Khuôn mặt cứng cỏi, đẹp không tì vết của Lục Cẩn Ngôn cũng đen lại.
Gói thuốc mà Tống Đường đã cầm có thể đủ hạ một con voi trưởng thành!
Anh không dám tưởng tượng nếu cô cho anh dùng cả túi thuốc lớn đó, hậu quả sẽ ra sao.
Anh cũng nhận ra Tống Đường chính là người phụ nữ mà anh vừa cứu.
Khi thấy hành động ngang ngược của cô ở bờ sông, anh đã có ấn tượng đặc biệt xấu về cô, giờ biết thêm cô còn muốn cho anh và nhiều người khác dùng loại thuốc này, anh lại càng cảm thấy ghê tởm cô hơn.
Nhưng anh đã hứa với chú Tống và dì Tần sẽ đưa cô trở về an toàn trở về, anh không thể thất hứa.
Lục Cẩn Ngôn trầm ngâm đứng ở đầu hẻm một lúc, sau đó quay người trở lại.
........
Tống Đường hiểu rõ nội dung cuốn sách này, tự nhiên cũng biết Lục Cẩn Ngôn đến nông thôn để đón cô.
Cô biết nếu lên thủ đô, con gái nuôi Tống gia Tống Thanh Dao có hào quang nữ chính, chỉ sợ con đường phía trước của cô vạn phần nguy hiểm.
Nhưng nếu ở lại nông thôn, cô chắc chắn sẽ bị bọn côn đồ có thế lực như Triệu Giếng khi dễ.
Hơn nữa, Trương Xảo Tuệ còn liên tục khóc lóc, thúc giục cô đi nhanh, nên cô vẫn quyết định đi cùng Lục Cẩn Ngôn.
Trên đường đến trạm xe lửa, Lục Cẩn Ngôn không nói một lời nào với cô.
Tống Đường biết anh chán ghét mình, cô cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã.
Số ghế của hai người nằm cạnh nhau, ở hàng ghế cuối cùng trên tàu, Tống Đường nghĩ rằng lên xe lửa, anh sẽ không nói chuyện với cô.
Không ngờ, vừa ngồi xuống, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng đầy ý cảnh cáo của anh: "Tống Đường, đến thủ đô, đừng có mà làm loạn!"
Lục Cẩn Ngôn cúi mắt, nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay hoa đỏ và quần dài rất thường thấy ở nông thôn.
Thành thật mà nói bộ quần áo này nhìn rất tồi tàn, trên đó có vài miếng vá lớn.
Nhưng khuôn mặt của cô thật sự rất đẹp, dù là mặc bộ đồ cũ rách, cô vẫn tỏa ra vẻ rực rỡ như bông hoa hồng nở rộ mọc dưới bầu trời u ám.
Đôi mắt hoa đào như ngấn nước, lấp lánh như có thể hút hồn người khác, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi hồng hào, thật sự khiến người khác không thể rời mắt.
Khuôn mặt ấy, ngay cả khi khoác bao tải rách nát cũng không thể che giấu vẻ đẹp diễm lệ kia.
Lục Cẩn Ngôn vốn dĩ kiệm lời, nhưng nhìn đến bộ dáng cô dù không nói một lời nào cũng giống như đang quyến rũ người khác, anh lại nói thêm: "Cũng đừng có mà tùy tiện quyến rũ người khác!"
Anh thực sự rất hung dữ!
Nghĩ đến hôm nay cô đã chạm vào cơ thể anh, cơ bụng, cơ ngực....còn có xé quần áo anh, cô cảm thấy chột dạ, cho dù anh có hung dữ với cô hơn nữa, cô ngược lại cũng không nên tức giận.
Cô ngẩng mặt lên, thành thật nói với anh: "Anh yên tâm, tôi sẽ không quyến rũ người khác đâu."
"Hy vọng là vậy!"
Lục Cẩn Ngôn không hoàn toàn tin lời cô nói.
Dù sao, hành lý của cô chỉ là một túi quần áo nhỏ, trong khi túi thuốc đã chiếm hơn phân nửa.
Mang theo một túi thuốc lớn trong người như vậy, anh thật khó mà tin cô là người trong sạch.
Dù sao, anh đã nhắc nhở cô, nếu sau khi đến thủ đô mà vẫn hành động bừa bãi, cô sẽ phải tự gánh chịu hậu quả.
Tống Đường vốn muốn nói rằng mình vốn không có ý định đó.
Nhưng thấy anh đã quay mặt nhìn ra cảnh vật bên ngoài, cùng ánh mắt không mấy tin tưởng mấy lời cô nói mà cô cũng không muốn lãng phí lời nói, chỉ lặng lẽ nhích mông ra ngoài giữ khoảng cách với anh.
Con đường quá dài, xe lửa lắc lư nhẹ nhàng, Tống Đường rất nhanh liền mơ màng ngủ thϊếp đi.
Lục Cẩn Ngôn đang lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đè nặng lên vai mình.
Anh vô thức quay người và nhìn thấy một phần cổ thon trắng.
Xuống một chút là đường viền cổ áo nhăn nheo.
Cổ áo mùa hè không phải nhỏ nhưng cổ áo nhăn lại lộ ra một mảng lớn da trắng nõn nà, đập vào mắt anh không báo trước.