Chương 18: Nát hoa đào

Edit: Mộc Tĩnh

Beta: Winnie

**********

Buổi tối cùng nhau đi nhận đồng phục quân sự sau đó lại vội vàng chạy đi họp lớp. Lục Cẩm vừa bước vào lớp ánh mắt sắc bén của cô ấy đã nhìn thấy bạn trai, Diệp Chấp cười gọi cô ấy đi qua. Lục Cẩm cười với ba người rồi hấp tấp chạy tới, Ý Ca và Lạc Tuệ Tuệ lẩm bẩm: "Có bạn trai liền quên mất chúng ta."

Khương Trà tìm được một chỗ ngồi xuống, tay cầm điện thoại thường xuyên kiểm tra vẫn không có tin nhắn nào gửi đến. Cô mím môi dứt khoát để điện thoại úp sấp trên mặt bàn rồi suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên xa xôi.

Diệp Chấp với Lục Cẩm ngồi ở trung tâm hàng thứ ba, Ý Ca và Lạc Tuệ Tuệ nghịch ngợm ngồi ở phía sau bọn họ để chụp ảnh. Quyết chí phải ở thời gian hiện tại chụp mấy tấm hình làm bộ sưu tập ảnh sau tặng cho họ làm quà kết hôn. Khương Trà ngồi chỗ cạnh cửa ở hàng cuối cùng nhằm thuận tiện chuồn ra ngoài nghe điện thoại.

Quản lý ban A có tất cả 30 người, trong đó một nửa là người đến từ thế gia của thành phố A, nửa còn lại là thương nhân đến từ nơi khác. Tóm lại quản lý ban A dù là gia thế hay mối quan hệ đều thuộc loại tốt nhất.

Hàng phía trước Diệp Chấp có ba nam sinh quay người lại, trong đó Hàn Phạm có góc nghiêng khuôn mặt khá đẹp trai dẫn đầu gọi chị dâu, nhìn thấy Diệp Chấp nhếch khóe miệng cười vội vàng nói: "Cô gái ở hàng sau cùng kia chị dâu có quen biết không?"

Lục Cẩm quay đầu lại nhìn rồi nhíu mày.

"Có quen biết, là bạn cùng phòng của tôi, bạn trai của người ta rất đẹp trai."

Lục Cẩm muốn cho chàng trai này biết khó mà lui, kết quả bị Diệp Chấp nhẹ nhàng liếc mắt một cái. Cô ấy nghĩ thầm không tốt, nhanh chóng lắc nhẹ tay, không tiếng động mà làm nũng.

Diệp Chấp bắt lấy tay cô ấy, mười ngón tay đan vào nhau rồi mới ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang mất mát mở miệng an ủi: "Không sao, người ta cho dù chưa có bạn trai cũng không thích cậu, đừng đau lòng."

Vài lời edit: Đoạn này mình edit chuẩn theo raw thôi. Theo mình nghĩ là Hàn Phạm hỏi giúp Vân Dịch nên khi Vân Dịch nghe thế thì trực tiếp khóc luôn. Chứ không phải là Hàn Phạm khóc. Mình có tra lại rồi nhưng không biết có phải do tác giải viết sai tên hay không nên mình sẽ đánh dấu để chỗ đoạn đó in nghiêng. Sau này mà có sai tên thì mình sẽ sửa lại. Mong các bạn thông cảm, cảm ơn đã đọc truyện.(~ ̄▽ ̄)~

Lục Cẩm che mặt tỏ vẻ mình không có bạn trai thẳng nam như vậy, thật sự là thiếu niên không có suy sụp mà trực tiếp khóc luôn.

Khương Trà bị tiếng khóc làm cho giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, xa xa thấy có một thiếu niên nhuộm tóc màu nâu đang khóc thật là xấu.

Các anh em khác thấy Khương Trà nhìn qua đây nhanh chóng lấy sách che mặt Vân Dịch lại, thấp giọng nói: "Đừng khóc nữa, nữ thần của cậu nhìn qua đây kìa."

Vân Dịch ngừng khóc, nhanh chóng lau nước mắt, chỉnh lại tóc rồi mới để sách che trước mặt xuống, ngẩng đầu nhìn qua thì Khương Trà đã cúi đầu xuống xem điện thoại mất rồi.

Trợ giảng và giáo viên chủ nhiệm cùng đi vào lớp phân công công việc, Tiêu Tự gọi điện thoại tới vì thế Khương Trà hóp lưng lại như mèo đi ra từ cửa sau, đứng dưới tán cây ngoài cửa.

"Alo, Trà Trà đang làm gì thế?"

"Mở họp lớp nhưng em trốn ra ngoài."

Tiêu Tự đang cười thì nghe thấy bên kia hỏi: "Anh về tới nhà chưa?"

Tiêu Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đã ngả hồng, rũ đôi mắt xuống: "Chưa về, anh còn đang ở công ty xử lý mớ văn kiện còn dang dở."

Lại làm dáng vẻ tủi thân ngóng trông: "Trà Trà, anh rất nhớ em."

Khương Trà mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Em cũng nhớ anh."

Tiêu Tự tay vỗ trán cười ra tiếng, cười đến nỗi Khương Trà mặt đỏ rần.

Nói chuyện thêm vài câu, lúc nhìn thấy bên ngoài có một đội huấn luyện viên đi ra ngoài và tản ra các phòng học khác nhau, Khương Trà lên tiếng: "A Tự."

Nghe vậy Tiêu Tự 'Ừ' một tiếng, Khương Trà cười nói: "Anh về nhà sớm một chút đừng để mệt mỏi quá. Còn có, không được quyến rũ nữ sinh khác, bằng không em đánh gãy chân của anh."

Câu nói cuối cùng thật ngang ngược, nhưng khi Tiêu Tự nghe giọng nói giả làm ngự tỷ của Khương Trà thì nhớ tới người hay nhõng nhẽo mềm mại kia, không khỏi bật cười: "Trà Trà của anh, em học được những lời này từ đâu thế?"

Khương Trà che mặt cười mỉm: "Trong tiểu thuyết, gần đây đang xem một bộ nữ chính chị đại trong trường học và nam chính là nam thần học bá, nữ chính nói chuyện với nam chính như vậy."

Tiếc là qua điện thoại Khương Trà không có nhìn thấy trong mắt Tiêu Tự trần ngập ánh sáng, giọng điệu mang ý chọc người: "Hừm? Anh nên trả lời thế nào đây?"

Gương mặt nhỏ nhắn của Khương Trà đỏ bừng lên, nhiệt độ cũng không có hạ xuống: "Anh phải mặt đỏ tim run mà gật đầu, sau đó lấy dũng cảm nói: "Em cũng vậy, không được quyến rũ nam sinh khác, bằng không anh sẽ không quan tâm em nữa.""

Khương Trà bắt chước theo hình mẫu, Tiêu Tự ho khan thu lại ý cười, nhẹ nhàng nhếch môi, điềm đạm đáng yêu nói: "Vậy... vậy Trà Trà cũng không được quyến rũ nam sinh khác, bằng không..." khẽ híp mắt, Tiêu Tự sửa lời: "Bằng không anh sẽ đánh gãy chân của em."

Khương Trà không hiểu sao chân tê rần rất lâu không nói gì Tiêu Tự cũng trầm mặc, biểu cảm u tối mờ mịt.

Thật lâu sau, lâu đến mức Tiêu Tự cười tự giễu nghĩ Khương Trà chắc đang sợ hãi mình muốn chạy trốn, thì Khương Trà mở miệng nhấn mạnh từng chữ, từng câu thật nghiêm túc: "Sẽ không, chỉ cần anh không đuổi em đi, em mãi mãi sẽ không rời bỏ anh."

Sự bất an trong anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, giống như tự mình đi thuyền trải qua rất nhiều ngày lênh đênh cuối cùng cũng tìm được cảng.

Vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói mình khàn khàn không tưởng tượng nổi: "Trà Trà, đừng rời bỏ anh."

Anh muốn nói anh nhất định sẽ trở lên tốt hơn thế nhưng lại không có lòng tin, có lẽ quan tâm quá mức và để ý cho nên không dám qua loa một chút nào.

Khương Trà nhịn xuống xúc động muốn khóc, tăng cao âm lượng giọng nói: "Em sẽ không rời bỏ anh, cứ yên tâm, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Tiêu Tự "Ừ" một tiếng, miệng mở ra nhưng lại không biết nên nói cái gì. Anh không ngừng một lần lại một lần căm ghét bản thân của kiếp trước quá độc ác, cho nên bây giờ muốn nói với Khương Trà rằng anh rất yêu cô cũng không thể nói thành lời.

Dù anh không nói ra nhưng Khương Trà vẫn có thể hiểu được tình cảm ấy, cô nhẹ giọng nói: "A Tự, em cũng rất yêu anh nha."

Lại nói chuyện thêm một lát, mắt nhìn thấy huấn luyện viên bắt đầu điểm danh Khương Trà mới tắt điện thoại, lén lút đi vào phòng học.

Đi vào được một lát thì điểm danh tới tên của cô, Khương Trà báo có rồi lại tiếp tục nghịch điện thoại. Cô mua một viên ngọc, tự tay vẽ hình lên rồi mang đi điêu khắc, dự định sẽ làm quà sinh nhật tặng Tiêu Tự. Mặc dù cách sinh nhật anh còn tận nửa năm nhưng Khương Trà vẫn thấy rất vui vẻ. Suy nghĩ tới biểu cảm của Tiêu Tự khi nhận được món quà, Khương Trà nóng lòng muốn thời gian mau trôi qua nhanh lên, chỉ mong sao ngày mai không phải là sinh nhật của anh luôn đi.

Khương Trà cười ngốc nghếch nhìn gói hàng được gửi tới, không chú ý tới có người đang nhìn cô chăm chú.

Vân Dịch thấy nữ thần cười vui vẻ như vậy trong lòng tràn ngập chua xót, khẳng định nữ thần đang cùng người đàn ông thối kia nói chuyện. Nếu cậu ta gặp được nữ thần trước thì tên đàn ông thối kia làm gì có cửa. Không sao, chỉ cần cầm cuốc đào thật tốt, không có góc tường nào không đổ! Vân Dịch vỗ vỗ khuôn mặt, đôi tay kiên định nắm lại.

Tan họp, bốn người trong ký túc xá của Diệp Chấp và bốn người trong ký túc xá của Lục Cẩm đi về song song nhau. Trong ký túc xá của Diệp Chấp ngoại trừ anh ấy và Vân Dịch, còn có một người rất cường tráng, cái tên và thân hình của cậu ta chẳng giống nhau tí nào - Tô An Tạ, một cái tên dịu dàng biết bao nhiêu cơ chứ, thế mà lại gắn với thân hình vạm vỡ cao hơn mét chín, chậc chậc.

Còn người kìa thì Khương Trà có chút ấn tượng. Một tháng trước cha Khương cố ý dạy cô cách quản lý công ty, người cô gặp khi đang đi đàm phán đơn hàng đầu tiên chính là Bạch Kỳ, cha của Bạch Kỳ vừa nghe nói người đàm phán là cô, thì lập tức có suy nghĩ để con trai mình đi rèn luyện. Khương Trà còn đang lo sẽ đấu không lại mấy lão hồ ly kia, cuối cùng cô khiến Bạch Kỳ rối loạn rồi lấy được điều kiện tốt nhất.

Ngày thứ hai, cha Bạch dẫn Bạch Kỳ đến nhà thăm hỏi, ở trước mặt cha Khương dồn sức khen ngợi Khương Trà một hồi. Khương Trà cười xấu hổ, cha Khương vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Bạch Kỳ càng thêm hiền hòa, ngầm nở một nụ cười gian trá đem Khương Trà đẩy tới tiếp đón Bạch Kỳ đi dạo. Còn bản thân thì cùng cha Bạch ngồi sofa ở phòng khách nói chuyện phiếm.

Bạch Kỳ ngay từ nhỏ đã có khuôn mặt than hay xụ xuống, lạnh như băng. Về sau thì tốt hơn chút nhưng cũng quen thói xụ mặt, nói chuyện vụng về, Khương Trà tự nhiên cảm thấy hành động ngày hôm qua lừa dối cậu ta có chút áy náy. Nhưng nghĩ lại bản thân là đang giúp anh ta, chỉ có để cho anh ta nhận thức được lòng người hiểm ác tới mức nào mới có thể làm cho anh ta trưởng thành hơn. Suy nghĩ như vậy, Khương Trà tự thấy chính mình cũng bị cảm động rồi.

Bạch kỳ ngồi trên ghế dài trong vườn hoa không nói lời nào, Khương Trà cũng lười tìm đề tài nên để anh ta một mình ở đó còn bản thân thì đi cắt hoa đưa qua cho Tiêu Tự.

Hết chương 18.