Lâm Vy cũng tin tưởng lời cô ấy nói, mặc dù căn cứ Tam Lâm có rất nhiều lực lượng đóng quân lớn, chia thành các lực lượng trên bờ, trên biển và trên không, nhưng những người có thể mang theo người nhà đến đây ở cũng có cấp bậc không thấp, bọn họ không nói đã từng gặp nhau hay chưa, nhưng ít nhất đều biết tên của nhau. Hơn nữa dựa theo lời mà Thẩm Thanh nói, chồng của cô ấy và Tông Thiệu đều là quân nhân thuộc lực lượng trên biển, hai người họ quen nhau cũng không có gì là lạ.
Thật ra thì hai người họ trước đây không quen nhau cũng không sao cả, dù sao họ đều sống trong khu nhà ở, cho dù nhà cách xa nhau, lâu ngày quen nhau cũng không phải chuyện lớn gì.
Hơn nữa cô cũng thấy được Thẩm Thanh cho hai đứa trẻ kẹo là vì cô ấy rất thích chúng, chứ không có ý gì khác, vì vậy gật đầu nói: “Hai đứa phải cảm ơn dì đấy nhé?”
“Cháu cảm ơn dì ạ!” Minh Minh nhanh chóng nói cảm ơn, cầm lấy một cái kẹo, lại nhìn thấy em trai đứng ở cửa, nói nhỏ: “Cháu có thể lấy một cái cho em trai được không ạ?”
Trên mặt Thẩm Thanh mang theo nụ cười nói: “Tất nhiên là được rồi, những viên kẹo này đều cho hai đứa.”
Minh Minh lập tức cảm động, nhưng thằng bé vẫn lắc đầu nói: “Cháu và em trai mỗi người lấy một cái là được rồi ạ, mẹ không cho bọn cháu ăn nhiều kẹo như vậy đâu.” Thằng bé nói xong thì cầm kẹo chạy về phía em trai nói: “Em trai!”
Thụy Thụy đang đứng ở cửa ngây người, nghe tiếng gọi mới chậm rãi bước vào, nhận lấy viên kẹo trên tay anh trai nói: “Cháu cảm ơn dì ạ.”
“Ngoan quá!” Thẩm Thanh khen ngợi nói: “Cô ngày thường chăm sóc hai đứa trẻ như thế nào vậy? Dạy dỗ chúng ngoan ngoan như vậy.”
Thời đại này, mọi người đều lấy chồng sớm, sinh con cũng sớm, những người vợ theo chồng đến bộ đội ở về cơ bản đều đã có con, vì vậy những vấn đề liên quan đến chuyện nuôi dạy con cái luôn là đề tài rất được quan tâm.
Người phụ nữ mặc áo sơmi kẻ sọc nghe vậy cũng lập tức lên tiếng nói: “Tôi cũng cảm thấy hai đứa bé nhà cô ấy ngoan ngoãn nghe lời, con trai của tôi lớn hơn chúng mấy tuổi, thực sự là ba ngày không ăn roi là lại leo nóc lật ngói, khiến tôi tức muốn điên lên được, nhìn thấy nó là thấy phiền.”
Lâm Vy nói: “Ở quê của chúng tôi có câu nói rằng, trẻ em bảy, tám tuổi ngay cả chó đều thấy ghét, tôi thấy hai đứa nó lại lớn hơn một chút cũng sẽ không ngoan như vậy.”
Những lời này thật sự chọc đúng nỗi lòng của người phụ nữ mặc áo sơmi kẻ sọc: “Đúng vậy, con trai tôi năm nay cũng được bảy tuổi, thực sự đúng là ngay cả chó cũng thấy ghét nó! Nhưng mà con trai tôi lúc mới được ba, bốn tuổi cũng không ngoan như vậy, hai đứa trẻ nhà cô có lẽ đến lúc đó cũng vẫn sẽ ngoan như vậy.”
“Mong là vậy.” Lâm Vy thở dài nói, đưa tờ đơn đã điền xong cho cô ấy, hỏi: “Cô xem xem tôi điền như vậy đã được chưa, có thiếu chỗ nào không?”