Chương 34: Phá Ngang

Lúc đó Lâm Vy cảm thấy không vui lắm, cảm thấy hai người còn chưa có chuyện gì, mà cô lại ăn lại cầm về thì còn ra thể thống gì?

Sau đó Tông Thiệu hỏi cô rằng cô có muốn trở thành bạn gái của anh không, cũng nói rõ tình huống của anh cho cô biết.

Tông Thiệu trông rất đẹp trai, trên người lại mặc quân phục, những gì anh nói có vẻ rất thành khẩn, vì vậy Lâm Vy vốn cũng không có ý tưởng gì bị những lời anh nói khiến cho cảm động, mơ mơ màng màng đồng ý trở thành người yêu của anh.

Lúc đó hai người họ còn hẹn nhau ngày hôm sau sẽ đi xem phim, nhưng tối hôm đó anh lại nhận được lệnh của cấp trên, vội vàng quay trở về căn cứ.

Bốn năm đã trôi qua, Lâm Vy còn cho rằng bản thân đã quên mất những chi tiết nhỏ lúc trước, nhưng bây giờ, trong nụ hôn này, những sự việc đó ở trong trí nhớ của cô lại trở nên rất rõ ràng.

Lâm Vy chớp chớp mắt, nghe thấy giọng nói của Tông Thiệu vang lên bên tai: “Thở nào.”

Lâm Vy ‘A’ một tiếng, cúi đầu thở hổn hển.

Một lúc sau, môi của Tông Thiệu lại dán lên, bởi vì tư thế ngồi khiến Lâm Vy không thể không ngẩng đầu lên, thân thể cũng dựa vào cái tay anh đặt sau gáy cô, cho đến khi bị anh đặt nằm xuống giường.

Nhiệt độ trong phòng cũng nhanh chóng tăng lên.

Trên trán của Tông Thiệu cũng lấm tấm mồ hôi.

Lâm Vy cũng không khá hơn là bao, miệng khô khốc, cơ thể cũng dần dần mềm nhũn ra, để mặc cho anh kéo áo cô lên, lộ ra cái eo thon nhỏ, hai tay cũng ngoan ngoãn giơ tay lên để cởϊ áσ ra.

Khi cái áo chuẩn bị rời khỏi tay của Lâm Vy thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.



“Cốc cốc cốc.”

Sau ba tiếng gõ cửa không có người trả lời, tiếng gõ cửa lập tức biến thành tiếng gõ ‘Bịch bịch bịch’ đánh vào cửa.

Lâm Vy đột nhiên định thần lại, đẩy Tông Thiệu ra, vừa mặc quần áo vừa nói: “Anh mau đứng dậy mở cửa đi, nhất định là anh em Minh Minh Thụy Thụy.”

“Được rồi.”

Tông Thiệu nghiến răng thở ra một hơi dài, bước xuống giường và mở cửa.

Người đứng ngoài cửa chính là Thụy Thụy, thằng bé thức dậy nhưng không nhìn thấy mẹ đâu, lập tức bò dậy khỏi giường đi tìm mẹ. Chỉ là lúc thằng bé mở cửa ra, lại nhìn thấy một hành lang vừa xa lạ vừa tối tăm, cả người nó lập tức ngẩn ra, đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc mới nhớ đến cả nhà nó đã chuyển đến nhà mới, mẹ đang ngủ ở phòng ngủ chính, sau đó mới bắt đầu chạy đến gõ cửa.

Sau khi gõ cửa ba lần không thấy ai trả lời, nó lại gõ thêm ba lần nữa, cửa mới mở.

Chỉ là sau khi cửa mở ra, người đầu tiên nó nhìn thấy không phải người mẹ dịu dàng của mình mà là người cha có khuôn mặt đen sì, hung dữ, trong lòng nó lập tức cảm thấy uất ức, lập tức gào khóc: “Hu…..Con muốn mẹ cơ….”

Lâm Vy đang ngồi trong phòng nghe thấy tiếng khóc của Thụy Thụy thì không kịp xỏ dép đã chạy ra, đẩy Tông Thiệu đang một bên rồi ôm lấy con trai nói: “Thụy Thụy ngoan nào, mẹ ở đây mà.”

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người mẹ mình, tiếng khóc của thằng bé cũng dần nhỏ lại, nhưng vẫn có chút uất ức, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy, con tìm mãi cũng không thấy mẹ đâu cả…..”

Lâm Vy ôm Thụy Thụy vào phòng, vừa vỗ lưng thằng bé vừa dỗ dành: “Mẹ không đi đâu cả, mẹ vẫn đang ở nhà mà.” Cô đưa tay lau nước mắt cho con trai nói: “Nhìn xem con kìa, đã lớn rồi mà vẫn còn khóc nhè như vậy.”