Chương 15: Cảm Thấy Đau Lòng

Nói đến đây, trong lòng Lâm Vy bỗng chốc cảm thấy có chút tiếc nuối, dù sao thì đó cũng là đồ vật cho cô khi kết hôn, nó đã cùng cô trải qua thời gian bốn năm.

Tông Thiệu trầm mặc một lúc, nói: “Mấy ngày nữa anh đưa em đến cung tiêu xã trong huyện xem một chút, sau đó lại mua một chiếc xe đạp.”

Xe đạp rẻ nhất cũng mất hơn 100 tệ, nếu chọn loại xe của thương hiệu nổi tiếng như Flying Pigeon, Forever,....thì ít nhất cũng phải mất hơn 200 tệ. Cô mới vừa đến đây ở, chưa có công việc ổn định, chắc cũng không cần phải đi lại nhiều, thực sự cũng không cần tiêu tốn như vậy.

Hơn nữa nếu như thế giới này thực sự là một quyển tiểu thuyết, cô cũng không có cách nào có thể thay đổi được vận mệnh của mình thì có lẽ xe đạp mới mua còn chưa đi được một năm đã phải bán đi, cho nên cô lắc đầu nói: “Chuyện này chưa cần thiết lắm, sau này chúng ta lại nói.”

Tông Thiệu cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Vy, cho rằng sau này mà cô nói chính là tháng nữa, anh ừ một cái, sau đó quay người đi sang phòng bên cạnh tìm hai đứa trẻ.

Lâm Vy thì ở lại đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, đập vào mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn khác với ở Thạch Thành.

Thạch Thành là thành phố công nghiệp nặng, ống khói của các nhà máy thép, nhà máy xi măng, nhà máy thủy tinh quanh năm liên tục thải ra những làn khói đen dày đặc, khiến cho bầu trời lúc nào cũng có một màu xám xịt.

Nhưng bầu trời bên ngoài cửa sổ lại trong xanh giống như vừa mới được gột rửa, trong đó còn điểm xuyết thêm những đám mây màu trắng mềm mại, khiến người ta có cảm giác dễ chịu khi ngắm nhìn.

Dưới bầu trời xanh biếc này, chỉ có biển xanh bao la dài vô hạn, mặt biển cũng không tĩnh lặng, gió biển mang theo từng cơn sóng lăn tăn, xô đến khiến những chiếc thuyền đánh cá bị lắc lư, tiến thẳng đến bãi cát vàng trên bờ.

Khi sóng vỗ vào bờ cát, nước biển mới tụ lại lại nhanh chóng lùi xuống, rút về phía biển rộng, chỉ để lại những con cua không theo kịp đàn, bò lổm ngổm trên bờ cát vàng.



Những chiếc lá dài của hàng cọ bên bờ biển rung rinh lay động theo gió như đang cười nhạo sự ngu ngốc của lũ cua.

Khóe miệng Lâm Vy khẽ nhếch lên, cúi đầu nhìn về phía khoảng sân dưới tầng.

Đập vào mắt cô là một khoảng sân không lớn lắm, đi vào bên phải sân là một gian phòng bếp mới xây, tường xung quanh được sơn màu trắng, tầng trên lát gạch dùng để làm sân phơi.

Từ góc độ của Lâm Vy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng hai dây phơi quần áo mà Tông Thiệu đã kéo, cùng với hai thanh gỗ được cắt thành hình chữ Y cố định trên bức tường thấp để đỡ dây phơi.

Ánh mắt cô lại hướng về phía đối diện của phòng bếp, đó là một ruộng rau nhỏ, nhưng mà đã bỏ trống nửa năm rồi, trong ruộng cũng không trồng rau gì cả. Cỏ dại lại khá tươi tốt, nhưng đã bị Tông Thiệu nhổ đi lâu rồi, bây giờ nhìn có vẻ hơi trơ trụi.

Nhà vệ sinh được xây ở sân sau, bên cạnh lắp một cái cửa nhỏ để đi vào.

Lúc Lâm Vy vừa mới vào nhà đã đi tham quan một chút, bồn vệ sinh trong đó được làm bằng loại sứ tráng men, hơn nữa cửa sổ của nhà vệ sinh khá lớn, nếu bình thường mở cửa ra để thông gió, sau khi đi vệ sinh xong lại kịp thời đổ nước thì chắc là sẽ không có mùi lắm.

Chỉ cần nhìn vào cái phòng vệ sinh này thì số tiền bỏ ra để sửa chữa ngôi nhà này quả thật rất có giá trị.

Tất nhiên, chuyện này vẫn không nên nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ cảm thấy đau lòng.