Sau khi ăn cơm trưa xong, tàu chở dầu bổ sung đã cập bến ở cảng quân đội Tam Lâm.
Sau khi tay trai dắt Minh Minh, tay phải dắt Thụy Thụy đi ra khỏi tàu chở dầu bổ sung, điều đầu tiên Lâm Vy nhìn thấy không phải bầu trời xanh trong, mặt biển sâu thẳm mà là những chiếc tàu chiến lớn cập bến đằng xa và những người lính trẻ đang hăng hái huấn luyện ở dưới bến tàu.
Eo của họ đã hoàn toàn chìm vào trong nước biển, phần thân trên trần trụi dưới ánh nắng mặt trời hiện ra làn da màu đồng khỏe mạnh.
Ừm, vô cùng xinh đẹp.
Đáng tiếc là cô còn chưa kịp nhìn thêm mấy lần thì đã Tông Thiệu, không biết từ đâu đi đến chặn tầm mắt.
Hơn nữa, sau khi cô đi chậm lại, tốc độ đi đường của anh cũng chậm lại, sau vài lần như vậy, Lâm Vy có chút khó hiểu nhìn về phía Tông Thiệu.
Khuôn mặt anh vẫn là vẻ mặt không có chút tình cảm nào, nhưng là khi nhận thấy cô đang nhìn mình thì quay đầu sang, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”
lâm Vy vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì.” Cô cũng không nhìn về mấy người lính trẻ kia nữa.
Vừa mới ra khỏi bến tàu quân sự, liền thấy một người lính trẻ mặc áo thủy thủ chạy đến đón, anh ta làm động tác chào quân đội với Tông Thiệu: “Chào phó doanh!”
Tông Thiệu được thăng chức thành phó doanh sau khi lập công trong trận hải chiến hồi đầu năm, sau khi được thăng chức, anh liền gửi thư cho lâm Vy, để cô chuyển đến đây.
Chỉ là lượng công việc của anh trong nửa năm nay rất nhiều, không tìm được thời gian để về đón ba mẹ con họ, bản thân anh cũng không yên tâm để Lâm Vy một mình đưa theo hai đứa trẻ đến, đầu tiên là do đường xá xa xôi, thứ hai là trên tàu hỏa đông người, dễ dàng xảy ra chuyện, sợ vợ mình không ứng đối được.
Vì vậy chuyện này mới đến đến tận giữa tháng sáu lần này.
Tông Thiệu dừng lại suy nghĩ, đặt hành lý xuống, giơ tay chào lại, sau đó giới thiệu với Lâm Vy: “Đây là đồng chí Lưu Vĩ, là nhân viên cần vụ mà đại đội phân cho anh.” Sau đó lại chỉ vào vợ mình nói: “Đây là chị dâu của cậu, Lâm Vy.”
Lâm Vy mỉm cười chào hỏi: “Chào đồng chí Lưu.”
Lưu Vĩ vội vàng chào hỏi: “Không, không, chị dâu cứ gợi em là tiểu Lưu là được.” Sau đó cúi đầu, nhìn về phía hai đứa nhóc hỏi: “Phó doanh, đây là con trai của anh sao? Hai đứa nó trông giống nhau quá!”
Minh Minh là đứa trẻ hoạt bát, không đợi bố mình giới thiệu đã nói: “Cháu chào chú Lưu ạ, cháu tên là Minh Minh, đây là em trai cháu, tên là Thụy Thụy, chúng cháu là anh em sinh đôi, nên mới giống nhau như vậy.”
Sau khi nghe xong một câu nói dài của Minh Minh, Lưu Vĩ ngạc nhiên hỏi: “Minh Minh năm nay mấy tuổi rồi?”
Minh Minh tự hào ưỡn ngực nói: “Cháu được ba tuổi bốn tháng rồi!” Mẹ đã nói cho nó biết, đủ ba tuổi chính là một đứa trẻ trưởng thành!
Hai anh em nó trông có vẻ cao hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nên Lưu Vĩ nghĩ rằng hai đứa nó đã được bốn tuổi rồi, nhưng hóa ra hai đứa nó vẫn chưa được ba tuổi rưỡi, anh ra không khỏi ngạc nhiên nói: “Minh Minh thông minh quá!”
Trước khi anh ta nhập ngũ, cháu trai của anh ta mới được gần năm tuổi, nhưng anh nhớ lúc đó cháu trai của mình nói còn chưa được sõi lắm, nói từng chữ một cũng không phát âm rõ như vậy.
Không hổ danh là con trai của phó doanh!
Nhìn ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của Lưu Vĩ, trong lòng Tông Thiệu có chút khó hiểu, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ cầm hành lý lên nói: “Đi thôi.”
Lưu Vĩ cuối cùng cũng nhớ đến nhiệm vụ, vội vàng cầm lấy cái túi trên tay Tông Thiệu, nói: “Để em làm, xe đỗ ở bên kia.” Vừa nói, anh ta vừa đi về phía chiếc xe Jeep đang đỗ ở bên đường.
……