Vô Dận Tử sau đó mới mở mắt, nhìn qua, trên khuôn mặt đầy râu rất nhanh cũng lộ ra tươi cười, nói: “Được được!”
Hoàng Kỳ thấy Vô Dận Tử dầu muối không ăn như thế, không nhịn được thổi râu trừng mắt: “Ngươi cũng biết Đàn Cốt Ma Tổ là dạng người gì! Lúc trước vì có thể vây khốn hắn, tổng cộng đã chết hơn hai ngàn 860 tu sĩ, trong đó chỉ tính cảnh giới Luyện Hư đã có hơn hai trăm người! Thủ đoạn của hắn, sự thô bạo ngoan độc của hắn, sự kín đáo tâm cơ của hắn, ngươi chẳng lẽ đã quên rồi sao? Nếu hắn một lần nữa xuất thế, thiên hạ tất sẽ đại loạn!”
Vô Dận Tử gãi gãi đầu, dịch tăm xỉa răng, ngẩng đầu cười một chút với Hoàng Kỳ, nghiêm trang nói: “Ta đương nhiên biết.”
“Biết thì ngươi vì sao không……”
“Ta biết, Tu Tiên giới nợ hắn.” Vô Dận Tử đánh gãy Hoàng Kỳ nói.
Lời này vừa nói ra, trong đại điện bỗng nhiên không có âm thanh, an tĩnh đến ngay cả tiếng tim đập của đối phương hơi dồn dập lên cũng có thể nghe được.
Bàn bạc liền tan rã trong không vui như vậy.
Sau khi Quách Lận rời đại điện kiếm tông, sắc mặt liền trầm xuống.
Hoàng Kỳ ở bên cạnh hắn, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm, hắn không nhịn được nhìn về phía Quách Lận, lão tổ phái Quách Lận tới Tử Hư Kiếm Tông là có thâm ý, rốt cuộc, Quách Lận cũng coi như đã từng là sư thúc của Vô Dận Tử, không nghĩ tới, Vô Dận Tử kia dầu muối không ăn, mặc kệ là mặt mũi Thiên Diễn Tông hay Quách Lận, đều không cho.
Bắt đầu từ 300 năm trước, theo cọc chuyện cũ không thể nói kia, sau khi Đàn Cốt Ma Tổ bị phong ấn ở phía dưới vực sâu u cốc, nơi phát ra Hồn Châu liền chặt đứt.
Nếu muốn tìm hồn châu, hoặc là, thả Đàn Cốt Ma Tổ ra, hoặc là đi khắp mỗi góc của đại lục, phàm giới, Tu Tiên giới, yêu ma giới, đông đến yêu sâm, nam đến hoang mạc, bắc đến ma thành, tây đến bờ biển, đi tìm Hồn tộc.
Nếu có thực lực của Tử Hư Kiếm Tông tương trợ, tự nhiên là tốt nhất.
“Hiện giờ nên như thế nào?” Hoàng Kỳ thấp giọng hỏi.
Quách Lận cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy huỷ hoại bí cảnh Bích Tẩy này đi.”
Hắn phất tay áo bay đi.
Nhưng khi rời đi trong núi, Quách Lận bỗng nhiên ở nơi giao giữa trong và ngoài núi Tử Hư Kiếm Tông dừng lại, hắn nhăn chặt mày, đi xuống xem, giây tiếp theo, xông thẳng xuống phía dưới.
Hoàng Kỳ không rõ nguyên do, nhưng hắn đi đằng sau tới chỗ giao nhau giữa trong và ngoài núi Tử Hư Kiếm Tông.
Trên mặt đất có một người, một đệ tử Trúc Cơ mặt mũi bầm dập, trong không khí, từng đợt từng đợt hương khí mịt mờ phiêu tán nhè nhẹ.
Quách Lận nửa híp mắt, che giấu hưng phấn và cuồng nhiệt nơi đáy mắt, hít sâu một hơi.
Máu của Nhân Sâm Tinh vạn năm! Nhân Sâm Tinh vạn năm hắn đã cực khổ tìm nhiều năm!
Hoàng Kỳ chán ghét nhất là rau thơm, mùi rau thơm trong không khí làm hắn sắp muốn ngất đi, “Làm sao vậy?”
Quách Lận không nói chuyện, ngồi xổm người xuống tìm một chút, tìm được một cây kiếm, trên thân kiếm có một tia máu, rất ít rất ít, nhưng một tia đỏ kia trong mắt hắn lại sáng đến kinh người.
Hắn nhắm mắt lại ngửi ngửi, dùng ngón tay nhẹ nhàng thổi qua trên vết máu, không thể ức chế mà run rẩy tay, muốn đi liếʍ.
Nhưng dư quang Quách Lận nhìn thấy nghi hoặc trên mặt Hoàng Kỳ, liền áp chế cỗ khát vọng này, cúi đầu lại nhìn thoáng qua đệ tử trên mặt đất, khoanh tay ra sau, nói: “Đai lưng của đệ tử này thêu tổ huy Hoàng gia, chính là con cháu Hoàng gia của ngươi sao?”
Hoàng Kỳ cúi đầu nhìn, thực sự không rõ người bị đánh sưng thành đầu lợn kia là ai.