Tô Miên Đường lại đoạt đáp, khả năng hắn có yêu thích đặc thù là đoạt đáp, đoạt đơn.
“Vậy khi nào sư huynh có thể dẫn kiến muội một chút được không?” Thiên La hỏi.
Tô Miên Đường nói: “Dùng ngọc giản truyền tin, hắn sẽ tới đây.”
“Vậy sư huynh hẹn hắn hộ muội…… Ngày mai đi, hôm nay sắc trời cũng đã muộn.”
Thiên La nhìn thoáng qua sắc trời, đã tối sầm, tới giờ ăn cơm.
“Được!” Tô Miên Đường đáp ứng.
Vô Dận Tử thấy hai sư huynh muội đã nói xong, cuối cùng chính mình cũng có cơ hội nói chuyện, liền nói: “Đêm nay con trước cùng……”
Hắn nói chuyện dừng một chút, ánh mắt hướng tới bên trong ý bảo một chút.
Thiên La ngầm hiểu: “Hắn tên Lục Tê Chi.”
“Đêm nay con và Lục Tê Chi cứ ngủ tạm ở phòng của sư phụ đi, nếu là ân nhân cứu mạng, vậy cần phải báo ân.” Vô Dận Tử nói.
Thiên La nghĩ thầm cũng không sai, vai ác cần báo ân, nàng gật gật đầu, “Cảm ơn sư phụ.”
Vô Dận Tử còn định nói thêm một chút, lúc này, Tử Hư Kiếm Tông bỗng nhiên liền truyền đến một trận tiếng chuông.
Sau đó Thiên La liền nhìn thấy sư phụ sốt ruột rút kiếm bay đi: “Mau mau mau, chạy nhanh đến thực đường, ăn cơm!”
Bên kia, Tô Miên Đường đã sớm không thấy thân ảnh, nhìn qua đã bay được 200 mét.
Thiên La: “?”
Này này, ta không biết bay!!!
Thiên La vội vàng về phòng tìm bảo tiêu tài xế của chính mình, nàng mở cửa, nhìn thấy Lục Tê Chi ngồi xếp bằng trên giường đả tọa.
Hắn mặc y phục trắng, nguyên liệu thoạt nhìn là tơ lụa, tương đối dán da, lúc này ngồi, cổ áo tuy rằng chỉ mở ra một chút, nhưng quần áo dán thân thể, hoàn mỹ phác họa ra hình dạng cơ bắp phía dưới.
Trong đầu Thiên La liền có hơi chút không chịu khống chế mà hồi tưởng lại bộ dáng thân thể trần trụi của vai ác. Có một câu nói như thế nào nhỉ, nửa che nửa lộ là câu dẫn người nhất, hắn hoàn toàn trần trụi, nàng cũng chỉ cảm thấy đối phương là một dã nhân, như bây giờ áo mũ chỉnh tề lại lộ ra chút da thịt, xứng với gương mặt xinh đẹp kia, liền……
Lục Tê Chi bỗng nhiên mở bừng mắt, thật giống như đã nhận ra suy nghĩ không đứng đắn trong đầu Thiên La, khuôn mặt vừa rồi còn vô biểu tình lập tức lại đen, âm u thô bạo.
Thôi được, tính tình của vai ác quá kém, thật sự ảnh hưởng đến lý trí của con người.
“Đã đến giờ ăn cơm, cùng đi ăn nhé?” Thiên La nhiệt tình mời.
“Đi thôi, đi gϊếŧ người.” Lục Tê Chi xuống giường.
Hắn chờ bọn họ nói chuyện nửa ngày, đã là cực có kiên nhẫn.
“???”
Đại ca, hai ta đang nói cùng một chuyện sao, biểu tình của ngươi sao có thể tự nhiên bằng phẳng như vậy?!
“Vậy huynh tiện đường đưa muội đến thực đường của kiếm tông, sau đó huynh lại đi.”
Thiên La nói như vậy, nhưng người đã bị ném tới trên vai Lục Tê Chi, hắn theo lệ thường khiêng nàng liền bay.
Hơn nữa rõ ràng, hắn không phải mang nàng đi về phía thực đường đại danh đỉnh đỉnh của Tử Hư Kiếm Tông.
Vì sao nàng lại biết phương hướng? Bởi vì nàng phát hiện nhóm kiếm tu mênh mông, phía sau tiếp phía trước, toàn bộ đều bay về phía một phương hướng, giống như đi ăn bữa tối cuối cùng.
Mà hai người lại bay về phương hướng hoàn toàn tương phản với bọn họ.
“Muội đói bụng, muốn ăn cơm trước.” Thiên La thử kháng nghị một chút.
Lục Tê Chi: “Đi gϊếŧ Quách Lận.”
Thiên La lập tức tươi cười nhẹ nhàng: “Sao huynh không nói sớm ! Đi, chạy nhanh đi, gϊếŧ xong chúng ta cùng nhanh chóng trở về ăn cơm, đến lúc đó muội mời huynh.”
“Hừ!”
Lục Tê Chi xuy một tiếng.