Thiên La ngẫm lại chính mình đã hiểu lầm hắn, khuôn mặt tức giận đến xanh mét liền bắt đầu khôi phục trắng nõn, lại một chút ửng hồng lên.
Biết sai liền tìm bậc thang cho chính mình xuống luôn luôn là năng lực hạng nhất của nàng.
Thiên La nắm nắm tay đập ngực chính mình một chút.
Lục Tê Chi: “?”
Thiên La nói chuyện: “Đều tại ngươi! Khôi giáp cửu lân này, không phải đã nói là sẽ phải bảo vệ ta sao? Bộ dáng rộng mở vừa rồi của ngươi thực khiến người ta hiểu lầm! Lần sau không được như vậy nữa, hiểu không!”
Khôi giáp cửu lân: “????”
Lục Tê Chi: “?”
Thiên La lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lục Tê Chi, nói: “Thực xin lỗi, muội vừa rồi hiểu lầm huynh, mong huynh tha thứ muội vừa rồi đã đánh huynh một cái, nếu huynh không tha thứ, muội nguyện ý trả tiền, dù sao cũng là muội sai, nên bồi thường tổn thương thân thể và tâm lý cho huynh.”
Nói xong, nàng tổng cảm thấy nơi nào đó quái quái, nói như thế nào, nàng cũng bị sờ soạng nha.
Nhưng……bỏ đi, cái gì cũng không có quan trọng bằng mạng nhỏ!
Nàng thật sự siêu cấp giảng đạo lý.
Lục Tê Chi: “Hừ!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, không có trả lời, không có nói tha thứ, cũng không có nói muốn Thiên La bồi thường tiền.
Nhưng Thiên La nghĩ thầm, hắn hẳn là cũng không có muốn gϊếŧ chết nàng, tuy rằng hắn thoạt nhìn tính tình thật sự không tốt, vừa rồi thật sự cũng tức giận đến mức kim đồng đều toát ra tới.
Nhưng hắn cũng là một người giảng đạo lý.
Hai người giảng đạo lý nói chuyện sẽ tương đối vui sướиɠ.
Thiên La quyết định lật qua chuyện này, nàng quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện đang ở phòng trúc của Đệ Thập Phong, hẳn là bệnh tim chính mình đột phát được mang về đây.
Đúng rồi, Quách Lận.
Nhớ tới người này, ngữ khí của Thiên La khó tránh khỏi có chút dồn dập: “Huynh vừa rồi có gϊếŧ chết được tên Quách Lận kia hay không?”
Tuy nói nhân sâm vạn năm ở Tu Tiên giới đối với ai tới nói cũng đều là một dụ hoặc thật lớn, nhưng tên Quách Lận trong truyện gốc miêu tả này thật sự là làm nàng có bóng ma quá lớn, khi đọc sách đã rất có bóng ma, hiện tại nàng biến thành Nhân Sâm Tinh vạn năm liền càng có bóng ma tâm lý.
Lục Tê Chi lập tức liền phản ứng lại đây, Thiên La nói chính là tên tu sĩ chạy trốn kia, vốn dĩ sắc mặt đã chuyển biến tốt đẹp liền càng xấu.
Thiên La vừa thấy biểu tình tối tăm này của hắn, ngầm hiểu: “Quách Lận chưa chết.”
Vai ác thoạt nhìn lợi hại như vậy, thế nhưng cũng không thể gϊếŧ chết được Quách Lận sao?
Nói cách khác, Quách Lận so với vai ác còn lợi hại hơn.
Thiên La vô ý thức mà nhíu mày nhìn Lục Tê Chi, ánh mắt giống như đang nói ‘ hóa ra ngươi cũng không lợi hại như vậy, chỉ mỗi tên Quách Lận cũng không gϊếŧ chết được. ’
Lục Tê Chi lại tức giận, cảm xúc bạo nộ giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Hắn âm u nói: “Lần sau ngươi đi cùng ta, ta để ngươi thân thủ nhìn ta xé nát hắn.”
Gϊếŧ một người còn cần ta bồi, ngươi có phải đã quên hai ta kỳ thật cũng không quá quen thuộc hay không?
Nhưng như vậy, Thiên La nói: “Vậy có thể để cho muội đâm hắn một đao trí mạng hay không, ý là huynh đánh hắn tới chỉ còn dư lại một chút máu, sau đó muội bổ hắn một đao cuối cùng.”
Lục Tê Chi không rõ vì sao gϊếŧ một người còn phải phiền toái như vậy, hắn lạnh mặt định cự tuyệt.