Người đi theo Hoàng Kỳ và Quách Lận tới đều là Thiên Diễn Tông, tuy nói không phải người quyền cao chức trọng nhất Thiên Diễn Tông, nhưng đến từ Thiên Diễn Tông liền làm bọn hắn tự cảm thấy là người cao quý nhất đẳng.
Hành vi của Lục Tê Chi hoàn toàn chọc giận bọn họ.
“Ngươi dám tùy ý gϊếŧ người!” Trong đám người có người nổi giận gầm lên một tiếng, lấy ra đại đao vọt lại đây.
Nhưng Quách Lận lại mị mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi tuấn mỹ của nam nhân kia, lui về phía sau một bước.
Trẻ tuổi, tuấn mỹ, gϊếŧ người một chiêu, tàn nhẫn, vô tình, mỗi hạng mục đều chỉ hướng về một người —— Đàn Cốt Ma Tổ.
Nhưng hắn không dám khẳng định, bởi vì nếu là Đàn Cốt Ma Tổ, căn bản không có khả năng đi theo bên cạnh một tiểu cô nương, huống chi, tiểu cô nương kia vô cùng có khả năng là một con Nhân Sâm Tinh vạn năm.
Bởi vì nếu là Đàn Cốt Ma Tổ, hắn bị giam cầm nhiều năm như vậy, lực lượng của hắn bị cướp đi hơn phân nửa, hắn nhất định sẽ muốn ăn cây nhân sâm vạn năm này để tẩm bổ thân thể, nhanh chóng khôi phục thực lực, sau đó tới báo thù.
Nghĩ như thế, khả năng người này là Đàn Cốt Ma Tổ rất nhỏ, rốt cuộc, không ai có thể vượt qua được dụ hoặc của Nhân Sâm Tinh vạn năm.
Nhưng nếu không phải Đàn Cốt Ma Tổ, Tu Tiên giới khi nào lại ra một kẻ dám ở trước mặt nhiều người tùy tay gϊếŧ người như vậy?!
Hoàng Kỳ chính là tu sĩ cảnh giới hóa thần đỉnh, dù là một tu sĩ cảnh giới Luyện Hư cũng không có khả năng chỉ một chiêu đã đánh chết được hắn, hơn nữa làm hắn không hề có năng lực trở tay.
‘ Phanh ——! ’
Lại là một tiếng tim bị móc ra bóp vỡ, huyết tương nhảy khắp nơi, các đệ tử Tử Hư Kiếm Tông đồng thời lui về phía sau ba bước, sợ họa đến cá trong chậu.
Thiên La lặng lẽ từ giữa khe hở ngón tay nhìn ra bên ngoài, thấy Quách Lận lại ở sau đám người rút lui, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Lục Tê Chi đánh giá, phảng phất đang tự hỏi Lục Tê Chi là ai.
Hắn chuẩn bị tùy thời trốn chạy.
Không thể để hắn trốn chạy! Hẳn nên rèn sắt khi còn nóng muốn mệnh hắn, vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Thiên La năng lực thích ứng siêu mạnh, lúc này đã không còn sợ huyết tương, tuy rằng khuôn mặt vẫn trắng, nhưng nàng nhỏ giọng ở bên cạnh Lục Tê Chi nói: “Người kia.”
Lục Tê Chi nghe được âm thanh nàng, theo tầm mắt nàng xem qua, một chút đối thượng cùng ánh mắt của Quách Lận.
Hắn híp híp mắt, hỏi: “Hắn ta là ai?”
Thiên La còn chưa có kịp mở miệng, trận doanh đối diện liền có người trả lời: “Quách đạo quân là môn chủ Tinh La Môn Thiên Diễn Tông, ngươi là người phương nào, dám ở trước mặt ngài tùy ý gϊếŧ người!”
“Thiên Diễn Tông?!”
Lục Tê Chi nghe ba chữ này, sắc mặt đại biến, cuồng phong vây quanh, sát ý tàn sát bừa bãi dựng lên, mặt hắn âm trầm, gương mặt tuấn mỹ thoạt nhìn giống như có thể ăn người.
Trong lòng Quách Lận bỗng sinh ra cảm giác nguy cơ, không rảnh lo Nhân Sâm Tinh vạn năm kia, cũng không rảnh lo mặt mũi cảnh giới Luyện Hư, xoay người trốn chạy, tốc độ nhanh đến kinh người, như gió như ảnh, khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh.
Người của Thiên Diễn Tông sửng sốt một chút, sau đó cũng phản ứng rất nhanh bỏ chạy theo.
Mà ở nháy mắt khi Quách Lận động, Lục Tê Chi cũng động, hắn ngay lập tức biến mất, lửa giận của hắn giống như là cháy lan ra cả đồng cỏ, sắp cắn nuốt hết thảy.
“Phốc ——!”