Từ sau khi xuyên thành Nhân Sâm Tinh vạn năm, trực giác của nàng đối với nguy hiểm vẫn luôn rất cao, Thiên La theo bản năng thu hồi chân, tổng cảm thấy bước ra một bước này sẽ có sự tình thực đáng sợ phát sinh, nàng không nhịn được nhìn thoáng qua phía sau.
Lục Tê Chi còn nằm ở nơi đó, không có nửa điểm phản ứng, giống như vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh.
Thiên La bắt đầu suy tư logic của loại trực giác này, sau đó nàng bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, khi nàng giải cứu Lục Tê Chi từ trong sơn động ra tới, hắn kỳ thật có thể rời đi chính mình, đi ra ngoài muốn làm gì thì làm.
Nhưng vì sao hắn lại muốn ở bên người chính mình?
Đúng vậy, vì sao?
Hắn còn đi theo cùng xuống nước vào u đàm, hơn nữa nàng hái lá dâu đen, hắn cũng không đi.
Càng nghĩ, vấn đề lại càng lớn, rốt cuộc, hắn tuy rằng nợ tiền chính mình, nhưng thân là vai ác, hẳn sẽ không có dễ dàng bị quản chế như vậy, mà nàng cũng không có thật sự dám đi thúc giục nợ, cũng chỉ nói một chút đạo lý với hắn, hắn tốt nhất có thể nghe, như thế mà thôi.
Thiên La cảm thấy có chuyện gì đó mà chính mình khẳng định không biết.
Nàng thực cẩn thận nghĩ nghĩ, có lẽ là nàng có cái gì đó mà hắn muốn? Nhưng cũng không đúng, ấn giả thiết trong sách, ăn luôn nàng nói không chừng có thể trực tiếp phi thăng, hắn hoàn toàn có thể làm như vậy, nàng nhiều lắm chỉ giãy giụa được ba cái mà thôi.
Nhưng hắn không làm như vậy.
Thiên La nghĩ không rõ, nhưng rút ra một kết luận —— thôi được, người xuyên sách khả năng có hơi chút đặc thù, dù nàng là một con Nhân Sâm Tinh, nhưng trước cứ án binh bất động đã.
Nàng đứng tại chỗ trầm mặc nửa ngày, không tình nguyện mà đi trở về.
Thiên La ngồi xổm xuống, không nhịn được chọc chọc mặt vai ác, nàng lại bỗng nhiên nhìn thoáng qua phương hướng vừa rồi Lục Tê Chi khảy một cái.
Địa phương kia giống như không có biến mất.
Cảm giác nguy hiểm lại +99999.
Thiên La nhanh chóng quyết định, cần phải mang vai ác rời khỏi nơi này trước lại nói, nàng nhìn vết thương trên ngực vai ác, lại từ túi giới tử lấy một bình gốm chứa đầy nước ngâm chân, nhẹ nhàng nâng đầu của hắn lên, thử đút cho hắn.
Nhưng, bờ môi của hắn đóng thật sự chặt, giống như vỏ trai, như thế nào cũng không mở ra, Thiên La liền từ bỏ, nàng tổng không có khả năng dùng miệng ngậm vào đút như trong mấy tiểu thuyết cẩu huyết đi.
Nước ngâm chân của chính mình, nàng cũng không thể ngậm nổi nha!
Thiên La vẫn là tưởng đợi vai ác tỉnh lại, ít nhất có thể mang chính mình bay đi, cho nên nàng nghĩ nghĩ, lay quần áo hắn một chút, chậm rãi đổ nước ngâm chân vào miệng vết thương ở ngực.
Có chút tác dụng!
Miệng vết thương không chảy máu nữa, cũng đang khép lại, rất nhanh, miệng vết thương liền khép lại, giống trước đó, màu da xanh lơ, thật giống như mặt trên chỉ bao trùm một tầng da, bên trong vẫn là trống không.
“Lục Tê Chi?” Thiên La lại gọi một tiếng.
Đối phương vẫn không phản ứng.
Sau khi lại gọi bảy tám tiếng, vai ác vẫn không có phản ứng, Thiên La thở dài một hơi, phí chút sức lực, kéo vai ác tới, lại ngồi xổm xuống, cõng hắn ở trên người.
Thật nặng thật nặng thật nặng thật nặng thật nặng!
Vai ác nhìn trên người không mấy lượng thịt, sao lại nặng như vậy, nặng muốn chết, hắn ở trong sơn động đã ăn cái gì, thức ăn chăn nuôi lợn sao?
Lát nữa chờ hắn tỉnh lại cần phải đòi thêm tiền!